Đương Đương công chúa và Cố Sơ Lan khinh miệt cười khẩy.
Bộ dạng ngu ngốc thế này mà còn muốn thắng trận đấu, đúng là ăn nói viển vông.
Mọi người trong học đường lũ lượt bàn tán: “Cố Thanh Hy lấy đâu ra cái gan dám đánh cả phu tử”.
“Cô ta dám lấy cả sinh mạng mình ra để cược bản thân có thể thắng thì còn việc gì mà không dám làm chứ”.
“Ta thấy cô ta là không biết trời cao đất dày, ha ha ha, dù sao cũng không liên quan gì đến chúng ta, chúng ta cứ chờ xem náo nhiệt đi”.
Đám người Liễu Nguyệt cạn lời.
Lão đại buổi tối không ngủ sao? Ngày nào trên lớp cũng ngủ gật, đây có lẽ là người đầu tiên trong lịch sử học viện Hoàng gia từ trước tới nay.
Cố Thanh Hy bĩu môi với Tiêu Vũ Hiên, ra ý nói: “Phu tử tới sao ngươi không gọi ta dậy?”
Tiêu Vũ Hiên lườm nàng một cái, bảo nàng tự mình từ từ lĩnh hội.
Hắn ta đã gọi nàng mấy lần rồi còn kéo tay áo nàng đến mấy lần, rõ ràng là nàng ngủ như chết được chưa.
Cố Thanh Hy dụi dụi mắt cho tỉnh ngủ, nói: “Phu tử, thầy cũng biết ta không dễ dạy còn dạy ta làm gì, thầy nên làm gì thì cứ làm đi, đừng để ý đến ta là được”.
Một câu nói ra, đừng nói đến Từ phu tử, có mặt ở đó trừ Thượng Quan phu tử ra thì tất cả phu tử đều nhìn nàng bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Rất nhiều người ngóng trông được tới học viện Hoàng gia học tập, nàng có thể vào đây đã là may mắn trời ban rồi mà lại dám nói ra những lời như vậy.
“Ngươi… ngươi còn dám ngủ gật thì phạt ra ngoài chạy 50 vòng quanh học viện Hoàng gia cho ta”.
Từ phu tử chưa từng gặp phải học trò nào mặt dày như vậy.
Nếu không phải là thánh thượng ra lệnh thế nào cũng phải giữ nàng lại học viện Hoàng gia thì ông ta sớm đã tống cổ nàng đi rồi.
Thượng Quan phu tử khẽ mỉm cười, giọng nói như gió xuân, khiến người nghe toàn thân thư thái: “Báo cho mọi người một tin tốt, hôm nay hoàng thượng đặc biệt ban ân, học viện Hoàng gia của chúng ta có thể chọn thêm một người nữa không cần thi cũng có thể trực tiếp bước vào vòng chung kết”.
Xôn xao. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Một câu nói tựa như tảng đá được ném xuống đáy hồ yên tĩnh làm dậy lên từng lớp sóng.
Không cần so tài cũng có thể tiến vào vòng chung kết, sao lại có chuyện tốt như vậy chứ?
Vào được vòng chung kết là có thể vang danh thiên hạ rồi.
“Thượng Quan phu tử, như vậy có nghĩa là năm nay có tới bốn người được vào vòng chung kết đúng không ạ?”
“Đúng vậy”.
“Phu tử, vậy chúng ta phải lựa chọn thế nào?”
Mọi người xoa tay soàn soạt, chỉ mong vận may sẽ rơi lên đầu mình.
“Đánh trống truyền hoa, các ngươi lần lượt truyền hoa xuống, tiếng trống dừng lại hoa đến chỗ ai thì người đó có thể được vào vòng chung kết”.
“Vậy chẳng phải là dựa vào may mắn sao?”
Đám Liễu Nguyệt và Tiêu Vũ Hiên đều hào hứng.
“Đại ca, nếu như hoa được truyền tới tay chúng ta thì chúng ta cũng có thể rạng danh rồi”.