Cố Thanh Hy đá bay hắn ta: “Giả vờ cái gì mà giả vờ, ngươi tưởng ngươi giả thần giả quỷ là có thể thoát được à?”
“Hu hu… Ta đau, cô là người xấu, hu hu… Ta không phải Diệp Phong, sao cô lại đánh ta?”
Cố Thanh Hy cười khẩy: “Ý ngươi là nếu là Diệp Phong thì đáng đánh ư?”
“Ta không phải Diệp Phong, các người đừng đánh ta, đừng đánh ta, ta sợ lắm”.
Cố Thanh Hy giơ chân lên định đá chết Giang Húc, nhưng Diệp Phong lại chắn trước mặt hắn ta: “Hắn ta bị thương rất nặng, nếu cô đá thì hắn ta không chết cũng tàn phế”.
“Chẳng lẽ ngươi đã quên mất mình từng trải qua những ngày tháng như thế nào ở đài Tù Phượng? Chẳng lẽ ngươi đã quên mình bị chọn làm người hầu là do hắn ta gây ra? Chẳng lẽ ngươi đã quên mất cách mà hắn ta rót rượu, đưa ngươi lên giường Lan kỳ chủ ư?”
Diệp Phong cười thê lương.
Sao hắn có thể quên được?
Những gì Giang Húc đã làm với hắn còn hơn thế nữa.
Trước đây hắn chỉ là một người hầu thấp hèn, còn hắn ta là một kỳ thủ.
Tuy kỳ thủ cũng là tôi tớ, nhưng họ lại cao quý hơn người hầu không biết bao nhiêu lần.
Có sự chênh lệch về thân phận, hắn ta đã nhằm vào hắn, gây rắc rối cho hắn mọi lúc mọi nơi.
Sau này hắn ta được thăng chức thành đàn chủ, kể từ đó hắn ta tra tấn hắn càng thêm trắng trợn, mỗi ngày mỗi đêm đều xát muối vào vết thương của hắn.
Trong mười ba năm, hắn chưa từng được ăn một bữa cơm no, chưa từng được mặc áo bông một lần nào, thậm chí còn không được ăn cơm thiu. Hắn chịu đói rét, bị cưỡng hiếp, tất cả đều do một tay hắn ta gây nên.
Nhớ lại quá khứ, Diệp Phong không cầm được đau lòng.
Đó là một quá khứ đau buồn mà cả đời này hắn không muốn nhớ lại.
Dù có đau lòng thế nào, hối hận ra sao, hắn cũng chỉ cười thê lương: “Oan oan tương báo bao giờ mới dứt, dù sao quá khứ cũng đã qua rồi”.
Trong lòng Cố Thanh Hy vô cùng phiền muộn.
Trước giờ nàng không biết rằng một người có thể rộng lượng và tốt bụng như vậy.
Rõ ràng hắn ta mới là người bị hại.
Diệp bà bà nắm chặt tay Diệp Phong, nói với giọng già nua: “Phong Nhi nói đúng, hắn ta đã gặp báo ứng nên cứ cho qua đi. Ta cũng không muốn Phong Nhi trở nên máu lạnh vô tình giống như họ”.
Phù Quang không đồng ý lắm: “Quả báo này quá lợi cho hắn ta. Ta nghĩ nên chặt hai chân hắn ta đi, để hắn ta nếm thử cảm giác thê lương và bất lực là gì”.
“Ta không phải Diệp Phong, không được đánh ta, không được giết ta, đừng giết ta, ta sẽ mời ngươi ăn đồ ăn ngon, ha ha ha…”, Giang Húc cười khờ khạo, cười rất vui vẻ, càng ăn nhiều đất hơn.
Diệp Phong ngồi xổm xuống lau đất trên khoé miệng hắn ta, bắt hắn ta nhả đất ra, còn đích thân lau vết bẩn trên tay hắn ta.
“Cái này không ăn được, nếu ngươi muốn ăn thì tối nay ta sẽ mua đồ ăn cho ngươi”.
Lòng Cố Thanh Hy đau nhói, Diệp Phong tốt bụng thế mà, ông trời bị mù thật rồi nên mới khiến hắn ta phải chịu nhiều đau khổ như vậy.
Hắn ta là hoàng tử, một hoàng tử xuất thân cao quý.