Ma chủ cũng không ngừng thôi động nội lực, điều khiển hoa làm chiêu thức, mỗi đoá hoa nở rộ rực rỡ đều biến thành những bộ xương xông về phía Dạ Mặc Uyên.
Hai luồng nội lực tấn công cả trái lẫn phải, Dạ Mặc Uyên dần rơi vào thế thất bại.
“Phụt…”
Dạ Mặc Uyên khó có thể địch lại hai cao thủ tuyệt thế, hộc ra một búng máu.
Ma chủ cười nhếch mép, trở tay chuẩn bị tung sát chiêu trí mạng, nào ngờ một giọng nói quen thuộc vọng lại từ phía xa: “Dạ Mặc Uyên…”
Là giọng của tiểu tỷ tỷ.
Ma chủ thu chưởng, lùi sang một bên, ngay lập tức biến thành thiếu niên ngoan ngoãn tủi thân, lên tiếng mách lẻo: “Tiểu tỷ tỷ, họ thật đáng sợ, đánh đến nỗi đất rung núi chuyển luôn kìa”.
Khoé miệng của Dạ Mặc Uyên và Ôn Thiếu Nghi đang đánh nhau kịch liệt đều khẽ giật.
Khả năng diễn xuất này…
Hắn ta là ma chủ đấy, có biết xấu hổ không vậy?
Đặc biệt là Ôn Thiếu Nghi cảm thấy cực kì khó chịu trong lòng.
Hắn ta đã đấu với Dạ Mặc Uyên nhiều năm mà vẫn chưa có kết quả.
Hôm nay khó khăn lắm mới có thể tiêu diệt hắn, chỉ thiếu một chiêu cuối cùng, chỉ cần ma chủ liên minh với hắn ta tung một chiêu mạnh nhất, dù Dạ Mặc Uyên không chết thì cũng tàn phế.
Nhưng đến chiêu cuối cùng, ma chủ lại dừng tay.
Ma chủ vừa dừng tay, áp lực của Dạ Mặc Uyên lập tức giảm bớt.
“Ầm…”
Hai chưởng chạm nhau, một gò núi nhỏ ở phía xa lập tức bị họ san thành đất bằng.
Ôn Thiếu Nghi đánh mãi không thắng, quyết định thay đổi chiến lược, tập trung tấn công vào thân dưới của Dạ Mặc Uyên.
Nội lực của nhóm ám vệ thấp hơn ma chủ, không nghe thấy tiếng gọi của Cố Thanh Hy, không hiểu tại sao ma chủ lại đột nhiên dừng tay, nhưng họ đều thở phào nhẹ nhõm, lần lượt chỉ vào Ôn Thiếu Nghi mắng.
“Thiếu tộc trưởng của Thiên Phần tộc quá vô sỉ, xúi giục ma chủ liên minh với mình, lấy nhiều đánh ít thì thôi, còn nhằm vào điểm yếu tật chân của chủ tử chúng ta”. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Chứ còn gì nữa, dù sao cũng là một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong thiên hạ, thế mà lại sử dụng ám chiêu này”.
Ma chủ không quan tâm họ thắng hay thua, sống hay chết, đôi mắt phượng hẹp dài nhìn chằm chằm về phía trước, thỉnh thoảng chỉnh lại bộ quần áo đỏ rực của mình.
Đợi một lúc lâu, bóng hình vàng nhạt xinh đẹp kia vẫn chưa xuất hiện, ma chủ do dự có nên đi tìm nàng hay không.
Dạ Mặc Uyên trầm giọng ra lệnh: “Lập tức xuống núi chi viện cho vương phi, nhanh lên”.
“Vâng, thưa chủ tử”.
Vù vù vù…
Các ám vệ áo đen lần lượt rời đi với tốc độ nhanh như chớp.
Cách đó không xa.
Cố Thanh Hy đang chạy như điên.
Lan kỳ chủ và thất quỷ Âm Sơn đuổi sát theo sau, tốc độ của hai bên đều nâng lên đến mức cao nhất.