Bên tai là lời nói tàn nhẫn của Lan kỳ chủ: “Tiểu Phong Nhi, ngươi nghĩ bản toạ không dám giết ngươi sao? Ở trong mắt bản toạ, ngươi còn không bằng một con giun dế”.
Diệp Phong cười mỉa mai, vẻ thù hằn hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, sự thù hằn cuồn cuộn từ tận đáy lòng.
Nhìn thấy sự thù hằn trong mắt hắn ta, nhiệt độ quanh người Lan kỳ chủ lạnh hơn vài phần.
“Ngươi dám nhìn ta bằng ánh mắt này ư? Đừng quên thân phận của ngươi, ngươi chỉ là một người hầu, một người hầu mà ta có thể đùa bỡn tuỳ thích”.
“Thiện ác cuối cùng cũng sẽ có quả báo, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày có người giết ông”.
“Chát…”
Lan kỳ chủ tát hắn ta một bạt tai, lực mạnh đến mức khiến hắn ta bị văng ra xa, va mạnh vào thân cây đại thụ.
Diệp Phong hộc ra một búng máu.
Không đợi hắn ta phản ứng đã bị đạp lên ngực, lực mạnh đến mức khiến xương ngực hắn ta phát ra tiếng “răng rắc”, gãy mất vài chiếc xương, hắn ta đau tới mức hít vào một hơi thật sâu.
“Chỉ cần ngươi cầu xin ta, có lẽ ta sẽ suy xét tha cho ngươi một mạng”.
Diệp Phong quay đầu đi, dù ngực đau cỡ nào cũng quật cường không phát ra tiếng.
Mười ba năm sống trong địa ngục, hắn ta đã chứng thực không biết bao nhiêu lần.
Dù hắn ta cầu xin thế nào cũng vô dụng, như thế sẽ chỉ kích thích thú tích của ông ta, bị ông ta cưỡng hiếp nghiêm trọng hơn thôi.
Cố Thanh Hy thả Diệp bà bà xuống, siết chặt nắm tay răng rắc, nổi giận: “Thả hắn ra”.
“Thả hắn ra? Cô có tư cách gì yêu cầu ta thả hắn?”, Lan kỳ chủ liếc xéo Cố Thanh Hy, khuôn mặt chữ quốc tràn đầy khinh thường.
Ngoại trừ thân phận vương phi của chiến thần, bằng hữu của ma chủ thì nàng còn có gì?
Dựa vào đâu mà nàng kiêu ngạo như vậy?
Từ tam nương nghiến răng, bóp chết tên ám vệ đang đứng gần ả, sau đó bước lại gần Cố Thanh Hy.
“Gấp gì chứ, đối thủ của ngươi là ta”.
“Vương phi, người đi nhanh đi ạ”, ở đây chỉ còn lại hai ám vệ, hơn nữa họ còn bị thương. Dù đang trong tình thế đối đầu với kẻ địch mạnh, họ vẫn đặt sự an toàn của Cố Thanh Hy lên hàng đầu chứ không phải là bản thân mình.
Cố Thanh Hy cố ép mình bình tĩnh: “Chúng ta làm giao dịch đi, chỉ cần các người thả Diệp Phong và họ ra, ta sẽ tìm được chuông Phá hồn, đích thân đưa tới trước mặt các người”.
“Chuông Phá hồn bị ai cướp cô còn không biết, phải tìm tới ngày tháng năm nào?” Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy- Mặc Uyên
“Chuyện đã đến nước này, ta sẽ không che giấu nữa. Chuông Phá hồn bị người của Tu La Môn cướp đi, ta cũng vô tình biết được từ miệng Phù Quang vào hai ngày trước. Mặt ngoài Tu La Môn phái người bảo vệ ta, thật ra chỉ là giám thị ta thôi. Họ chỉ muốn lấy chuông Phá hồn, từ đó tìm được Long Châu”.
Nàng vừa dứt lời, thất quỷ Âm Sơn suýt chút nữa bị hù doạ, đúng thật là Tu La Môn đang tìm kiếm Long Châu.
Nhưng nữ nhân này ăn nói linh tinh, ai biết lời nàng nói có phải sự thật hay không.