Cố Thanh Hy lười nhác nói: “Muốn giết người diệt khẩu hả? Ai, Âm Đại Quỷ nhìn lại kẻ mà các ngươi cho là bằng hữu đi, chậc chậc chậc, một cái chuông Phá Hồn nho nhỏ thôi đã bán đứng các ngươi rồi”.
Âm Đại Quỷ vuốt chòm râu quai nón, cười bí hiểm: “Nhóc con, ngươi bớt châm ngòi ly gián lại, quên nói cho ngươi biết, bọn ta là thân huynh đệ cùng phụ cùng mẫu, cùng nhau trưởng thành, tuy hai mà một, hơn nữa nó đi cướp chuông Phá Hồn cũng để tặng cho ta”.
“…”
Cố Thanh Hy rất muốn mắng má nó.
Cái quái gì thế này, không ngờ nàng nói suốt nửa ngày, lại hoàn toàn vô dụng.
Âm Đại Quỷ này cũng không phải thứ tốt lành gì, chẳng những không vạch trần nàng, còn phối hợp diễn với nàng lâu như thế.
“Nha đầu xấu xí, ta nói nói lần cuối cùng, giao chuông Phá hồn ra đây, nếu không hôm nay sẽ là ngày chết của cô”.
“Ta cũng muốn đưa lắm, nhưng chuông Phá hồn đã bị cướp mất, về phần ai cướp thì ta cũng không biết, không tin ngươi có thể hỏi Diệp Phong. Diệp Phong là người như thế nào, chắc hẳn trong các ngươi có người biết mà”.
Tầm mắt của mọi người đồng loạt đổ dồn về phía Diệp Phong.
Diệp Phong gật đầu: “Cố cô nương đưa chuông Phá hồn cho ta, trên đường ta về núi Vọng Hồn thì bị một người bịt mặt áo trắng cướp mất. Đối phương có võ công rất cao, ta không phải đối thủ”.
Thất quỷ Âm Sơn còn muốn hỏi, Lan kỳ chủ đã lên tiếng: “Nếu Diệp Phong nói là đã bị cướp thì nó không còn trên người hắn nữa”.
“Nam nhân này là đồng bọn của nàng ta, khó đảm bảo họ sẽ không bịa đặt”.
“Ta đã nhìn Diệp Phong từ nhỏ đến lớn, hắn sẽ không nói dối”.
“Dù lời họ nói là sự thật thì hôm nay cũng phải chết. Thù của lão Giản không thể không báo, đôi mắt của Triệu Chấn cũng nhất định phải đòi lại”, Từ tam nương cười gằn, lẳng lơ liếm huyết thủ của mình.
Âm lão đại và Lan kỳ chủ đều đang do dự có nên giết nàng hay không.
Giết nàng sẽ đắc tội chiến thần và ma chủ.
Chiến thần thì không sao, dù sao cũng đã trở mặt.
Nhưng ma chủ…
Không biết Lan kỳ chủ nghĩ tới điều gì đó, ông ta đột nhiên hỏi: “Cô và Tu La Môn có quan hệ gì? Tại sao người của Tu La Môn lại bảo vệ cô?”
Thất quỷ Âm Sơn kinh ngạc, sinh ra sát ý: “Cái gì? Người của Tu La Môn bảo vệ nàng ta?”
“Tiểu oa nhi, cô là người của Tu La Môn?”
“Không phải, Tu La Môn gì cơ, ta không quen”, Cố Thanh Hy cảm thấy không ổn.
“Không cần biết có quen hay không, có liên quan tới Tu La Môn thì cô nhất định phải chết”.
Âm Đại Quỷ và Lan kỳ chủ nhìn nhau, cả hai đều thấy được sát khí từ trong mắt đối phương.
Cố Thanh Hy có thể có quan hệ với Tu La Môn, còn giết Giản Chu Nho, xúi giục chiến thần tiến công núi Vọng Hồn, khiến họ thương vong vô số, ngay cả núi Vọng Hồn cũng bị phá huỷ hơn một nửa.
Nếu không giết nàng thì khó có thể trút được cơn hận trong lòng.