Những ám vệ khác cũng tập trung lực lượng đánh về phía những con dơi đuổi theo Phù Quang.
Đây là tất cả những gì họ có thể làm.
Phù Quang có thể an toàn rời đi hay không, có thể giải quyết Đông trưởng lão hay không, tất cả chỉ có thể dựa vào bản thân hắn ta.
Dơi tụ tập càng lúc càng nhiều, chúng có thể phá vỡ lớp phòng ngự của họ bất cứ lúc nào.
Rắn độc cũng càng lúc càng nhiều, thuốc bột mà Cố Thanh Hy rải dần bay hơi mất hiệu quả, thuốc cũng bị những con rắn độc ngất xỉu khác che lại, bầy rắn độc dường như không còn sợ hãi, ùn ùn bò tới.
Cố Thanh Hy đốt lửa, muốn dùng lửa để xua đuổi chúng, nhưng những con rắn độc này không hề sợ lửa, bò tới không chút do dự.
“Á…”
Khi mấy tên ám vệ bị cắn, vòng tròn của họ càng lúc càng thu hẹp.
Diệp Phong lo lắng: “Cố cô nương, khinh công của cô tốt nên cô đi trước đi, ta sẽ yểm hộ cô. Còn các ngươi nữa, nếu đi được thì các ngươi cứ đi đi, đi được người nào hay người nấy”.
“Nói vớ vẩn gì đó, chúng ta sẽ không sao, ta tin tưởng Phù Quang”.
Trong lòng mọi người đều không chắc chắn.
Bọn họ cũng muốn tin tưởng.
Thế nhưng…
Đông trưởng lão trốn ở nơi nào thi pháp bọn họ cũng không biết.
Dù có biết, thì võ công của trưởng lão Thiên Phần tộc là thứ mà người thường có thể đối phó được ư?
Bọn họ… Cũng không thể chống đỡ được bao lâu.
Ám vệ cùng lên tiếng: “Vương phi, thuộc hạ yểm hộ người rời đi”.
“Mời vương phi mau chóng rời đi”.
“Vương phi nương nương, thân phận người cao quý, trong bụng lại mang tiểu vương gia, bọn ta chết không đáng tiếc, nhưng nhất quyết không thể để người xảy ra chuyện gì”.
Khóe miệng Cố Thanh Hy giật giật.
Nàng rất muốn nói mình hoàn toàn không có mang thai, không đáng để họ phải dùng cả mạng sống để bảo vệ.
Bỗng nhiên, vòng vây rắn độc đều tản ra, như thủy triều rút xuống.
Nàng ngạc nhiên.
Sao lại thế này?
Không phải vầng sáng đó vừa mới rời đi ư?
Trong khoảng thời gian ngắn như thế, sao có thể giải quyết được Đông trưởng lão?
“Đi, mau chóng đi thôi”.
Cố Thanh Hy đỡ Diệp bà bà đi đứng không tiện dậy, tiến về phía trước.
Không biết tại sao, sự bất an trong lòng nàng ngày càng tăng, dường như trong khu rừng này vẫn còn rất nhiều cao thủ như hổ rình mồi.
Quả nhiên, chưa đi được bao nhiêu thì đường đi trước mặt lại bị ngăn cản.
Đó là ba người, thủ lĩnh thất quỷ Âm Sơn, Từ tam nương và Triệu Chấn.