“Đi mau, đi…”, không biết Diệp Phong lo sợ điều gì mà cứ thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn.
Các ám vệ cũng lộ vẻ căng thẳng, bọn họ phân ra một nhóm người bảo vệ Cố Thanh Hy.
“Vương phi nương nương, ở đây nguy hiểm, xin người hãy nhanh chóng rời đi cùng thuộc hạ”.
Cố Thanh Hy có ngu đến mấy cũng hiểu ra.
Phía sau có truy binh, mà còn là truy binh rất lợi hại.
Trong đêm đen, có âm thanh cỏ cây sột soạt vọng đến.
Mấy người Cố Thanh Hy quay người nhìn, không khỏi hoảng hốt, vô số rắn độc đang vọt về phía bọn họ từ bốn phương tám hướng, số lượng nhiều đến mức che kín cả mặt đất.
Đám rắn này không cùng chủng loại, có đủ loại màu sắc, nhưng dường như chúng có cùng một mục tiêu công kích.
Tất cả mọi người ở đây đều có mắt nhìn, nhận ra được con nào cũng có kịch độc, một khi bị cắn sẽ mất mạng.
“Sao lại có nhiều rắn như vậy?”, trong đám đông không biết là ai lên tiếng.
Phù Quang trầm giọng: “Chủ tử, chắc hẳn là Đông trưởng lão của Thiên Phần tộc, ả ta am hiểu nhất là điểu khiển các loại trùng độc rắn kiến”.
“Có cách giải quyết không?”
“Trừ phi giết Đông trưởng lão hoặc khống chế ả ta, nhưng ả ta thường ở nơi rất xa và điều khiển bằng vu thuật, bây giờ chúng ta cũng không biết vị trí của ả”.
Hắn ta không dám rời xa chủ tử, sợ chủ tử gặp nguy hiểm.
Bầy rắn tới gần, nhóm ám vệ tự động vây quanh đám người Cố Thanh Hy để bảo vệ, sau đó rút đao chém về phía bầy rắn.
Nhưng rắn độc quá nhiều, chém một con lại có con khác bò tới, lít nha lít nhít, căn bản chém không hết.
Cố Thanh Hy phóng ngân châm, mỗi cây ngân châm đều chính xác bắn chết một con rắn độc, dù vậy cũng không giải quyết được vấn đề.
Phù Quang tập trung nội lực vào thân kiếm, vung kiếm vạch ra vài vệt kiếm, tung một chiêu Thương Hải Du Long.
Bầy rắn bị Phù Quang đánh bay, tất cả đều bị đứt thành vài khúc, cả ngọn núi đầy xác rắn.
Nguy cơ vừa được hoá giải không lâu, rất nhanh bầy rắn tiếp theo đã tới, tuần hoàn lặp lại, giết mãi không hết.
Trên mặt Phù Quang toát mồ hôi, hắn ta bắt đầu thở hổn hển, có lẽ đã tiêu hao rất nhiều nội lực.
“Mẹ nó, tên biến thái nào dụ tới nhiều rắn độc thế, không được, phải tìm cách khác, nếu không ngươi sẽ chết vì tiêu hao nội lực mất”.
“Vương phi, thuộc hạ mở đường hộ tống người rời đi”.
Nói là làm ngay, nhóm ám vệ thay đổi đội hình, cố gắng phá vòng vây để mở đường.
Cố Thanh Hy lạnh lùng dặn: “Đừng tách ra, tách ra dễ gặp rắc rối hơn”.
Nàng vừa nói vừa lục lọi nhẫn không gian, lấy ra rất nhiều chai thuốc, chỉ không tìm được hùng hoàng, cuối cùng đành phải lấy ra một chai thuốc màu vàng.
“Lấy độc trị độc, liều thôi. Các ngươi dùng tay áo che miệng, đừng đạp lên thuốc bột”.