Tướng mạo hắn tuyệt đẹp, tóc mai gọn gàng như được đao cắt, khuôn mặt như cánh hoa đào, đôi mắt hoa đào màu nhạt với con ngươi kỳ lạ mang theo vài tia uể oải, đôi tay thon dài như ngọc trông giống như đang nhàm chán vuốt sợi tóc sau tai.
Ngay khi hắn xuất hiện, ánh mắt của tất cả mọi người đều không kìm được đổ dồn về phía hắn.
Đặc biệt là thủ hạ của Dạ Mặc Uyên, từng người đều tràn đầy cảnh giác cùng khẩn trương.
Ma chủ khẽ cau mày, giọng nói mê hoặc dễ nghe nhưng không kém phần trong trẻo vang lên.
“Ta lại lạc đường rồi sao? Đến núi Vọng Hồn đi lối nào?”
Dạ Mặc Uyên: “…”
Người đàn ông áo trắng: “…”
Ám vệ: “…”
Có phải Ma chủ đang trêu chọc họ không?
Từng trận hô giết, lửa cháy ngút trời chói mắt, chỉ cần men theo ánh lửa là có thể tìm được núi Vọng Hồn, câu hỏi này cũng quá ngớ ngẩn rồi phải không.
Ma chủ quét mắt nhìn một vòng nhưng không tìm được bóng dáng thướt tha kia, bàn tay đang vuốt tóc của hắn vô vị buông xuống.
Hắn hứng thú dào dạt đảo mắt nhìn tới Dạ Mặc Uyên cùng thiếu niên áo trắng, lười nhác nói: “Các ngươi tiếp tục đánh đi”.
Chúng ám vệ chết lặng.
Ma chủ cứ như vậy rời đi?
Hắn không phải là đến chống lưng cho Lan kỳ chủ sao?
Đi cũng tốt.
Chỉ cần Ma chủ không nhúng tay, cuộc đấu sinh tử giữa chủ tử cùng Thiên Phần tộc mới dễ dàng triển khai.
Thiếu niên áo trắng đột nhiên nở nụ cười hiền hậu, giọng nói ấm áp như hòa cùng một thể với ánh trăng.
“Ma chủ, Dạ Mặc Uyên phái binh tấn công núi Vọng Hồn, giết người cùng tộc của ngươi, ngươi thân là Ma chủ, không lẽ là ngươi e sợ hắn nên mới vội vã rời đi như vậy?”
Một câu nói liền khiến bước chân của Ma chủ khựng lại.
Hắn bất giác ngẫm ra.
Đúng rồi, Huyết Sát từng nói Dạ Mặc Uyên đã phá vỡ cục diện bế tắc, dẫn binh tấn công phân bộ Lan Kỳ, ý đồ muốn lấy đầu của Lan kỳ chủ.
Huyết Sát còn nói rằng tiểu tỷ tỷ đang trên đường đuổi tới núi Vọng Hồn, hắn sợ tiểu tỷ tỷ sẽ hiểu lầm hắn ở cùng với Huyết Sát nên đã cố ý cử Huyết Sát cùng ba đại kỳ chủ tới chi viện cho Lan kỳ chủ trước, còn bản thân thì một mình lên núi tìm cơ hội ngẫu nhiên gặp lại nàng.
Không ngờ hắn lại bị lạc đường trong núi, không chỉ không thể tìm được tiểu tỷ tỷ mà còn luẩn quẩn tại chỗ vài vòng.
Ma chủ đột nhiên bật cười, hắn cười tới thích thú mơ hồ, dường như cũng không còn ý định rời đi nữa.
“Dạ Mặc Uyên, không phải là ngươi thấy gần đây da thịt ta tươi đẹp nên sinh lòng đố kỵ, do đó đưa quân tới đánh Ma tộc ta đó chứ?”
Khóe miệng của các ám vệ đồng loạt co rút.
Ma chủ mà người người đều run sợ sao lại giống như một tên ngốc vậy?