“Từ khi ta có ký ức đến nay thì đã ở chợ nô lệ. Mặc dù những ngày tháng lúc đó hơi khổ một chút, nhưng ta rất vui. Bởi vì ở đó có rất nhiều thúc thúc, thẩm thẩm đối xử với ta rất tốt”.
“Cô có biết tâm nguyện lớn nhất của ta khi đó là gì không?”
Cố Thanh Hy hỏi dò: “Tìm được thân phụ, thân mẫu của ngươi, về bên cạnh bọn họ?”
“Không phải, tâm nguyện lớn nhất của ta là có thể lên làm quản sự, như vậy thì ta có thể giúp các thúc thúc, thẩm thẩm làm ít việc hơn. Cho nên, ta học cách xem sắc mặt bọn họ mà sống, học cách nịnh nọt bọn họ”.
“Lúc nhỏ, bọn họ nói muốn làm quản sự thì phải biết chữ, không biết chữ thì không thể làm quản sự, cho nên ngày nào ta cũng nhờ các thúc thúc, thẩm thẩm dạy ta học chữ. Nhưng đa số họ đều không biết, thế là ta chạy đến bên ngoài lớp học lén nghe các phu tử giảng”.
“Mỗi lần bị phát hiện là không tránh khỏi một trận đòn roi, nhưng ta rất vui. Mấy chục gậy có thể đổi lại một chữ cũng đáng giá”.
“Có đôi khi bị đánh nhiều ngày không dậy nổi, ta vẫn trèo tường ra ngoài, đi đến lớp học tiếp tục nghe lén. Ngày qua ngày, năm qua năm, dù bị đánh hay bị phạt bao nhiêu lần, ta vẫn kiên trì. Có lẽ phu tử ở học viện mềm lòng, không đành lòng nên mới tạm chấp nhận cho ta ở ngoài nghe giảng”.
“Lúc ấy ta mừng như điên, chạy về định báo cho thúc thúc, thẩm thẩm và những người khác, nhưng… họ đều đã ngã xuống…”
“Ngã xuống có nghĩa là gì?”, sau khi hỏi xong, Cố Thanh Hy rất muốn tát mình một bạt tai.
Nàng mới xuyên qua một chuyến mà đã bị ngu, không biết ngã xuống có nghĩa là gì sao?
Diệp Phong nói rất bình thản như thể chỉ đang kể về một câu chuyện không quan trọng, nhưng từ bàn tay siết chặt của hắn ta có thể nhận ra hắn ta đang chịu đựng nỗi đau rất lớn.
Liều mạng chịu đựng.
“Ngã xuống có nghĩa là chết, sẽ không bao giờ quay lại. Họ đều bị chết đói, vị quản sự mới đến cắt xén lương thực, làm trung gian kiếm lời cho mình, vì lợi ích của mình mà đã hại rất nhiều nô lệ chết đói”.
“Ta rất đau lòng, cũng không nỡ trơ mắt nhìn họ dù có chết đói cũng muốn nhường lương thực cho ta, thế là… ta đã tố cáo vị quản sự nhà bếp mới đến”.
Cố Thanh Hy cau mày.
Lúc trước khi đến núi Vọng Hồn cứu Diệp Phong, Giang Húc đã từng nói rằng phụ mẫu của hắn ta khó khăn lắm mới trở thành quản sự nhà bếp, nhưng lại bị Diệp Phong tố cáo cắt xén lương thực của nô lệ, làm hại phụ mẫu hắn ta bị đánh chết, vì thế hắn ta mới trả thù Diệp Phong.
“Ta chỉ muốn họ không cắt xén lương thực nữa thôi, ta không muốn hại người, nhưng sau khi ta tố cáo, vị quản sự nhà bếp mới đến đã bị đánh chết. Đó là lần đầu tiên ta hại người khác, chỉ vì một câu nói của ta mà hai người đã phải mất mạng…”
Cố Thanh Hy sửa lại: “Ngươi không hại họ, là do họ gieo gió gặt bão. Nếu họ không tham lam cắt xén lương thực của nô lệ thì đã không bị đánh chết. Ngươi không cần phải cảm thấy áy náy, dù không có ngươi, loại người cặn bã này cũng sẽ chết không toàn thây”.
“Sau đó ta được chọn làm người hầu và được đưa đến phòng của Lan kỳ chủ”, Diệp Phong khẽ run, ôm chặt người mình, khi nói răng cũng run cầm cập.
“Kể từ đó thế giới của ta là một vùng tăm tối. Ông ta là một kẻ tàn nhẫn, tàn nhẫn đến mức khiến người ta phẫn nộ”.
“Những chuyện đó đều đã qua, ngươi đừng nghĩ tới nữa”, Cố Thanh Hy muốn ôm chặt lấy hắn ta, nhưng nàng lại sợ.
Nàng sợ vừa chạm vào, hắn ta sẽ vỡ tan.
“Trong mười ba năm qua, ngày nào ta cũng muốn tự tử, mỗi ngày mỗi đêm đều sống không bằng chết”.