Phù Quang cưỡi ngựa đến trước cửa sổ xe, nhỏ giọng nói: “Chủ tử, ngựa của chiến thần đều là hãn huyết bảo mã thượng đẳng, bây giờ cũng đã ra roi thúc ngựa hết sức rồi, cho dù chúng ta tách ra khỏi bọn họ cũng không nhanh được bao nhiêu”.
Cố Thanh Hy làm sao lại không biết đạo lý này.
Nhưng nàng cũng sợ.
Diệp Phong biết nặng nhẹ, nếu không phải đoán rằng Lan kỳ chủ nhất định sẽ làm gì đó với thôn Tiểu Hà, hắn ta sẽ không căng thẳng như vậy.
Nhìn lại bốn con khoái mã kéo xe cho bọn họ, bốn con này con nào cũng tốt hơn tuấn mã mà bọn họ cưỡi nhiều, người phu xe vung roi, cũng đang gấp rút lên đường.
Đây…
Đã là cực hạn rồi.
Dạ Mặc Uyên không hề cố ý lãng phí thời gian.
Cố Thanh Hy chỉ đành thúc giục: “Nhanh thêm chút nữa”.
“Được thôi”.
“Phu xe, còn khoảng bao lâu mới có thể tới thôn Tiểu Hà?”
“Đi qua ngọn núi này là tới rồi”.
“Được, nhanh lên một chút đi”.
“Được…”, phu xe muốn nói đây đã là nhanh nhất rồi, nhưng hắn ta kìm lại, vung roi ngựa lên, tiếp tục tăng tốc.
Một con chim bồ câu bay qua, Giáng Tuyết lấy một tờ giấy xuống, cung kính dâng tờ giấy đến trước mặt Dạ Mặc Uyên.
Dạ Mặc Uyên mở thư ra, đôi mắt lạnh lùng hơi nheo lại.
Cố Thanh Hy trực giác cảm thấy không ổn: “Sao rồi, xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Vương phủ có chuyện, quay đầu trở về Vương phủ”, Dạ Mặc Uyên ra lệnh.
“Vương gia, phía trước là thôn Tiểu Hà rồi”.
“Quay đầu”.
Cố Thanh Hy giận dữ quát lên: “Ai dám quay đầu xe ta sẽ giết người đó”.
Lúc rời đi, Tiêu Vũ Hiên vẫn còn ở trong thôn.
Nếu thôn Tiểu Hà xảy ra chuyện, vậy Tiêu Vũ Hiên đâu?
Phải chăng hắn ta cũng xảy ra chuyện rồi.
….
Từng đợt máu tanh xộc vào mũi, quấn quanh bọn họ, cũng không biết phía trước rốt cuộc đã chết bao nhiêu người.
Cuối cùng, xe ngựa dừng lại ở thôn Tiểu Hà.
Cố Thanh Hy và Diệp Phong xuống xe ngựa.
Sau khi thấy tình hình của thôn Tiểu Hà, sức lực trên người Diệp Phong dường như bị rút cạn, lảo đảo đi về phía trước, gương mặt tuấn tú trắng bệch đầy vẻ không dám tin.
Con ngươi của Cố Thanh Hy co lại, cũng không dám tin.
Thôn Tiểu Hà…
Lại bị tàn sát cả thôn…