“…”
“Bình thường cô đều dụ dỗ đàn ông khác như vậy sao?”
“Không có, ta chỉ dụ dỗ ngài”.
“Ha… Đừng tưởng ta không biết mấy ngày nay cô đã làm chuyện tốt gì”, Dạ Mặc Uyên lại không đẩy nàng ra, mặc dù vẫn còn tức giận, nhưng sắc mặt không còn u ám đáng sợ như vừa nãy nữa.
“Chuyện tốt ta làm nhiều lắm, ví dụ như ta đã cứu rất nhiều người hầu ở núi Vọng Hồn, ví dụ như ta còn cứu Diệp Phong, cứu A Mạc, có tính là tích công đức thay ngài không?”
Dạ Mặc Uyên nhìn chằm chằm nàng, dường như muốn nhìn ra manh mối gì đó từ trên mặt nàng.
“Cô có biết A Mạc mà cô nói là ai không?”
“Biết chứ, đệ… người ta lần đầu tiên dựa vào bản lĩnh của mình mà cứu được. Vương gia, có phải ngài biết thân phận của hắn ta không? Nếu ngài biết thì nói cho ta nghe đi”.
“Không biết”.
Cố Thanh Hy cười giễu trong lòng.
Không biết?
Lừa ai chứ.
Coi nàng là đứa trẻ lên ba à?
“Sau này tránh xa hắn ta một chút”.
“Vì sao…”
“Nếu cô đến gần hắn ta, ta sẽ đánh gãy chân chó của cô, dù sao tàn phế cũng rất xứng đôi với tàn phế”.
“Sao có thể như vậy được, hai người đều tàn phế ra ngoài người khác sẽ cười chết. Nghe ta nói, ngài cứ tiếp tục tàn phế đi là được rồi, ta không cần tàn phế nữa”.
“Cô nói cái gì?”, Dạ Mặc Uyên nheo mắt lại.
“Ta nói, hai chân ngài sẽ hồi phục lại nhanh thôi, ngài sẽ không phải tàn phế thêm nữa”.
Cố Thanh Hy bưng trà tuyết dâng lên lần nữa: “Vương gia, trà này ta pha rất vất vả, lúc đun nước còn làm phỏng tay trái của mình. Ngài uống một chút đi có được không? Cứ coi như nể mặt ta”.
Dạ Mặc Uyên lén liếc nhìn tay trái của nàng, tay trái nàng giấu trong tay áo, hoàn toàn không nhìn ra bị phỏng chỗ nào.
Còn chưa kịp suy nghĩ xem có nên nhận lấy trà của nàng không, Cố Thanh Hy đã nhét tách trà vào tay hắn.
“Mau uống đi”.
Dạ Mặc Uyên cầm lên, khẽ nhấp môi, sau đó không kìm được nhíu mày.
Trà gì thế này, vừa lạnh vừa đắng vừa chát, thật là khó uống. Hắn nghi ngờ Cố Thanh Hy không đợi nước sôi mà đã pha trà rồi.
“Vương gia, trà ngài cũng uống rồi, khi nào thì phái người đến thôn Tiểu Hà bảo vệ Diệp bà bà và thôn dân trước?”
Tay cầm tách trà của Dạ Mặc Uyên run rẩy.
Hắn biết ngay tách trà này “không dễ uống”.
Hắn chán nản buông tách trà trong tay xuống, thản nhiên nói: “Sống chết của người dân thôn Tiểu Hà liên quan gì đến bản vương?”
“Đương nhiên là có liên quan, ngài là chiến thần Vương gia của Dạ Quốc, họ đều là con dân của ngài”.