Có lời nói này của bà, hắn ta đã rất hạnh phúc, cũng rất thỏa mãn rồi.
Nghe vậy, hoàng hậu Sở Quốc cảm thấy hụt hẫng, không biết vì sao bà rất yêu thương Diệp Phong, dù là một cái cau mày của Diệp Phong cũng có thể khiến trái tim bà đau như kim đâm.
Nhất là bộ dạng cố gắng nén nhịn của hắn ta…
Nỗi nghi hoặc trong lòng lại dâng lên lần nữa.
Hoàng hậu Sở Quốc lại hỏi: “Năm nay ngươi thật sự mười chín tuổi sao? Ngươi nói ngươi là cô nhi, vậy liệu rằng ngươi có nhớ lầm hay không, hoặc là có người nói với ngươi sai rồi?”
“Bà bà ta sẽ không lừa ta”.
“Vậy ngươi sinh ra vào tháng mấy? Là sinh vào mùa thu sao?”
“Không phải, ta sinh ra vào mùa xuân”.
Cố Thanh Hy vốn nghi ngờ hai người là mẹ con ruột, nghe nói như vậy lại càng thêm khẳng định.
Diệp bà bà từng nói bọn họ nhặt Diệp Phong dưới cây phong ở chợ nô lệ đúng vào mùa thu.
Nếu đã là mùa thu, vì sao Diệp Phong lại nói là sinh vào mùa xuân?
Hoàng hậu Sở Quốc không cam tâm, dường như không hỏi ra được kết quả, bà ấy sẽ không từ bỏ: “Ngươi sinh vào mùa xuân, tại sao lại tên là Diệp Phong?”
“Ta tên là Diệp Phong, phong trong xuân phong, không phải phong trong phong diệp. Phu nhân, bảo trọng…”
Diệp Phong sợ bà ấy hỏi nữa, mình sẽ không biết trả lời thế nào, chỉ đành vội vã rời đi.
Trong lòng hắn ta có muôn nghìn lời muốn nói rốt cuộc chỉ có thể biến thành hai chữ bảo trọng.
Khoảnh khắc xoay người đi, hắn ta không kìm được nước mắt thêm nữa, giống như ngọc trai đứt dây, từng hạt rơi xuống.
Chỉ đáng tiếc, hoàng hậu Sở Quốc không nhìn thấy, chỉ có thể nhìn bóng lưng hao gầy của hắn ta vội vàng rời đi.
“Diệp Phong…”, hoàng hậu Sở Quốc không quan tâm tới hình tượng, cất bước đuổi theo, không ngừng gọi tên Diệp Phong, chỉ sợ vừa xoay người, cả đời này sẽ không nhìn thấy Diệp Phong nữa.
Có lẽ vì chạy quá nhanh, hoàng hậu Sở Quốc ngã nhào xuống đất, lòng bàn tay chà xát xuống mặt đất, chảy không ít máu.
Diệp Phong dừng bước muốn đến đỡ bà ấy dậy, nhưng không biết nghĩ tới điều gì, hắn ta lại tiếp tục tiến bước, không dám quay đầu, càng đừng nói là đi tới đỡ bà ấy.
Đám người Hạnh Nhi sợ hãi, mau chóng dìu hoàng hậu dậy: “Phu nhân, người có sao không? Có bị thương chỗ nào không?”
“Diệp Phong đâu, mau đỡ ta dậy”.
“Phu nhân, Diệp công tử đã đi rồi, hắn ta đi rất nhanh, chúng ta không đuổi kịp”.
Hoàng hậu Sở Quốc vội vàng nắm tay Cố Thanh Hy: “Tiểu cô nương, cô có thể nói cho ta biết rốt cuộc Diệp Phong là ai không? Nó muốn đi đâu?”
Cố Thanh Hy cũng muốn vạch trần lời nói dối của Diệp Phong, nhưng nàng không dám.
Bản thân Diệp Phong còn không dám nhận, một người ngoài như nàng dựa vào đâu mà quyết định thay hắn ta?
Nếu hôm nay nàng nói ra chân tướng, điều đón chờ Diệp Phong không phải là niềm vui mẫu tử nhận nhau cảm nhận được tình thân.
Mà là Diệp Phong không muốn liên lụy đến hoàng hậu Sở Quốc, xấu hổ giận dữ mà tự sát.
“Ta và Diệp Phong quen biết nhau không lâu, chuyện về hắn ta, ta cũng không rõ lắm. Nhưng phu nhân yên tâm, ta sẽ không để hắn xảy ra chuyện gì”.