Bóng người áo đỏ chợt loé, tên thủ vệ số hai lập tức bị bóp cổ.
Một nụ cười tàn nhẫn hiện lên trên khuôn mặt đẹp nam nữ khó phân biệt của ma chủ, khiến người ta không kìm được tê cả da đầu.
Bàn tay trắng nõn của ma chủ siết chặt, hắn ta hài lòng nhìn mặt tên thủ vệ đỏ lên vì nghẹt thở.
Đôi môi mỏng khẽ nhếch, nói ra một câu nhẹ nhàng.
“Ngươi đã phạm phải hai tội. Thứ nhất, ngươi quá dài dòng. Thứ hai, ngươi làm phiền khoảng thời gian tốt đẹp của ta với tỷ tỷ. Ngươi nói xem mình có đáng chết hay không?”
Tên thủ vệ sợ hãi nhìn hắn ta, gã muốn vùng vẫy nhưng toàn thân bị giữ chặt, căn bản không vùng vẫy được, chỉ có thể thở từng hơi cuối cùng.
Điều đau đớn hơn là cơ thể gã từ trong ra ngoài như bị ngũ mã phanh thây, năm con ngựa kéo tứ chi gã đứt lìa cho đến khi nổ thành làn sương máu.
Đau…
Đau đến mức gã muốn đập đầu tự tử, nhưng gã lại không thể chết.
Gã chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể bản thân dần tan ra, mãi đến khi hoà tan đến ngực mới chết đi trong đau đớn.
Một thủ vệ khác nhìn thấy cảnh này thì sợ đến mức tái mặt.
“Ma… Ma chủ…”
“Hình như ngươi cũng có phần làm phiền thời gian ta và tỷ tỷ ở bên nhau đúng không?”
Thủ vệ lắp bắp: “Tỷ tỷ?”
Tỷ tỷ nào?
Vù…
Sát khí ngập trời lập tức ùn ùn kéo đến.
Thủ vệ nhận ra điều không ổn.
Tiếc là đã muộn rồi.
Bên tai là tiếng cười khinh thường của Ma chủ: “Ngươi mà cũng xứng gọi nàng là tỷ tỷ à”.
“A…”
Chẳng những hai tay hai chân thủ vệ nổ tung, mảnh vụn rơi đầy đất.
Mà con ngươi, lỗ mũi, lỗ tai của hắn ta cũng bị cắt rời, khiến hắn ta đau đến mức không ngừng lăn lộn.
Điều khiến hắn ta khó chịu hơn là những đoá hoa ăn thịt người kia không biết bò tới từ nơi nào, chen lấn nhau cắn hắn ta, mãi đến khi cắn chết hắn ta.
Trong bóng tối, một bóng người màu đen bay đến, quỳ xuống trước mặt Ma chủ, cung kính hành lễ.
“Thuộc hạ Huyết Sát bái kiến Ma chủ”.
“Đứng lên đi”.
“Chủ tử, cô nương kia tên là Cố Thanh Hy, là tam tiểu thư không được cưng chiều của phủ Thừa Tướng, cũng là vị hôn thê của chiến thần Dạ Mặc Uyên, đồng thời còn có quan hệ mật thiết với Tu La Môn, Thanh tông chủ của Tu La Môn từng cứu nàng ta, còn đưa ám vệ Phù Quang của môn chủ Tu La Môn trước đây cho nàng ta, còn thân phận thật sự của nàng ta, tạm thời vẫn chưa thể điều tra ra”.
“Ngươi có cảm thấy nàng ta rất giống một người bạn cũ không”.
Huyết Sát ngây người, hắn ta suy nghĩ một lúc lâu vẫn không thể nghĩ ra rốt cuộc Cố cô nương giống với người bạn cũ nào của chủ tử.
Hắn ta đi theo bên cạnh chủ tử từ nhỏ, dường như chủ tử… không có người bạn nào cả…