“Vậy ư?”
“Đương nhiên”.
Cố Thanh Hy bá đạo nâng cằm hắn ta lên, nhìn lướt qua cơ ngực rắn chắc của hắn ta: “Nhìn đệ thế này, chắc đệ cũng là người hầu của vị kỳ chủ nào đó trong Ma tộc nhỉ?”
“Người hầu?”
Ma chủ bật cười.
Đây là lần đầu tiên có người dám nói hắn ta là người hầu.
“Con người mà, ai chẳng trải qua những khó khăn và trắc trở, đặc biệt là mỹ nhân đẹp như đệ. Sau này đệ đi theo tỷ tỷ, tiểu tỷ tỷ sẽ cho đệ biết tại sao hoa lại có màu đỏ”.
Ma chủ trả lời không chút nghĩ ngợi: “Được thôi”.
Tư thế của hai người rất mập mờ, mũi kề sát bên nhau, không chỉ cảm nhận được hơi thở của nhau mà còn có thể cảm nhận được nhịp tim của nhau.
Mặc dù Cố Thanh Hy không nỡ nhưng vẫn buông hắn ta ra.
“Đệ là người hầu của Ma tộc, lại xuất hiện ở núi Vọng Hồn, vậy đệ có biết cỏ Địa Ngục không?”
“Tỷ muốn tìm cỏ Địa Ngục?”
“Ừm, đệ có thể tìm giúp ta không?”
“Được”.
“Thật sao?”, Cố Thanh Hy mừng rỡ, nàng chỉ hỏi bừa thôi, không ngờ hắn ta lại biết.
Cố Thanh Hy nắm chặt hai tay hắn ta, vẻ bức thiết hiện rõ trên mặt: “Nào đệ đệ, mau nói cho tỷ tỷ biết cỏ Địa Ngục ở đâu?”
“Trong tẩm cung của ma chủ ở sâu trong núi Lạc Hồn”.
“Lẽ nào ma chủ đặt cỏ Địa Ngục bên gối của mình để làm bảo bối à?”
“Tỷ sợ ư?”
“Buồn cười, Cố Thanh Hy ta đây sợ cái gì chứ, chỉ cảm thấy tên ma chủ kia nghèo thôi”.
“Nghèo?”
“Không phải à? Chỉ là một cây cỏ Địa Ngục mà lại đặt bên gối làm bảo bối. Chậc chậc chậc, có lẽ ma chủ chỉ là một danh hiệu, trên thực tế đó là một tên tiểu thụ, có thể là tiểu thụ của Lan kỳ chủ, Thược Dược kỳ chủ hay Mẫu Đơn kỳ chủ gì đó”.
Ma chủ không hiểu lời Cố Thanh Hy nói, nhưng hắn ta có thể cảm nhận được đây không phải lời nói tốt.
“Tiểu thụ có nghĩa là gì?”
“Tiểu thụ cũng tương tự với người hầu, ý chỉ người nằm dưới”.
“…”
Nụ cười trên mặt ma chủ cứng đờ.
Tiểu thụ…
Người hầu…
Hơ…
Nha đầu này thật sự coi hắn ta là người hầu à?
“Có lẽ… ma chủ chỉ cảm thấy cỏ Địa Ngục đẹp nên mới trồng trong tẩm cung để ngắm thôi”.
“Xí, ai mà tin”.