Xe cáp của đám người hầu đã đến phong hoả đài thứ nhất.
Nhưng chiếc xe cáp cuối cùng mà họ ngồi vẫn chưa đến.
Cố Thanh Hy hạ quyết tâm, dồn toàn bộ sức lực vào tay rồi ném Diệp Phong về phía phong hoả đài thứ nhất, la lên: “Thần Phi đại ca, giúp ta bảo vệ Diệp Phong”.
Xe cáp trượt xuống vực sâu trăm trượng.
Cố Thanh Hy không có chỗ vịn nên cũng rơi xuống theo.
Trong lúc rơi xuống, nàng nhìn thấy Diệp Phong khiếp sợ nhìn nàng, con ngươi của hắn ta chợt to lên.
Nàng nhìn thấy Dịch Thần Phi muốn đi cứu nàng nhưng lại bị bao vây, hoàn toàn không thể đi cứu. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Dịch Thần Phi biến sắc mặt như thế kể từ khi nàng quen hắn ta cho đến nay.
Cũng là lần đầu tiên nhìn thấy hắn ta nổi giận như một con sư tử, tàn sát tất cả kẻ địch.
Nàng còn nhìn thấy…
Mẹ nó…
Tên Phù Quang ngu xuẩn này, sao lại nhảy xuống theo nàng chứ…
Cố Thanh Hy đang định nổi giận mắng.
Điều khiến nàng kinh hãi hơn đó là Diệp Phong say mèm… cũng nhảy xuống theo.
“Mẹ kiếp…”
Đồ ngu.
Vì cứu Diệp Phong, nàng không tiếc hi sinh bản thân, nhưng không ngờ hắn ta lại nhảy xuống.
Hai người này đều bị ngu hết rồi à?
Khi Cố Thanh Hy đang suy nghĩ Dịch Thần Phi có nhảy xuống hay không thì “phịch” một tiếng, nàng rơi nhanh xuống, trọng lực làm nàng bị thương, cuối cùng nàng không chịu được nữa mà ngất xỉu.
Đến khi nàng mơ màng tỉnh lại, toàn thân nàng như tan thành từng mảnh, đau đến mức phải hít vào một hơi thật sâu.
“Chủ tử, người tỉnh rồi ạ?”, bên tai là giọng nói mừng rỡ của Phù Quang.
Cố Thanh Hy cố mở mắt ra, đập vào mắt là ánh mắt lo lắng của Phù Quang.
“Đây là đâu?”
“Chúng ta rơi xuống từ trên vách núi, may mà lúc rơi xuống được mấy cây đại thụ đỡ vài lần. Chủ tử, người có khó chịu ở đâu không?”
“Có, toàn thân đều khó chịu, đặc biệt là ngực”.
“Hả…”, Phù Quang giật mình.
Cố Thanh Hy cố gắng ngồi dậy, chỉ cần cử động nhẹ là chân lại đau đến mức nhe răng trợn mắt. Nàng cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện bắp chân mình bị cành cây cứa chảy máu, chỉ là vết thương đã được băng bó không biết từ khi nào.
Nàng giơ tay lên đánh vào đầu hắn ta: “Ai bảo ngươi nhảy xuống theo”.
Phù Quang cúi đầu như một đứa trẻ làm sai chuyện, nhỏ giọng lầu bầu: “Nhìn thấy chủ tử rơi xuống, ta lo lắng nên mới nhảy xuống theo”.