Cố Thanh Hy cười tươi, lộ ra hai chiếc răng khểnh, đã sớm ăn chắc được Dịch Thần Phi.
“Vậy làm phiền Thần Phi đại ca”.
Thấy điệu cười lém lỉnh kia của Cố Thanh Hy, Dịch Thần Phi vừa tức vừa buồn cười.
Nhưng cũng chỉ có thể men theo đường dây cáp rời khỏi cáp treo, đánh đòn phủ đầu, ngăn cản đám kỳ thủ trên tòa phong hỏa đài thứ hai.
Sau khi phá được tòa phong hỏa đài thứ ba, chỉ còn lại hai tòa. Vì tòa thứ nhất lượn lờ khắp khói độc và trận pháp nên cũng không có kỳ thủ canh giữ.
Cũng vì họ đã liên tiếp xông qua các ải nên tòa phong hỏa đài thứ hai đều rậm tạp các cao thủ Ma tộc.
Bóng đêm đen tuyền nên đám Cố Thanh Hy không thể nhìn thấy Dịch Thần Phi quậy banh tòa phong hỏa đài thứ hai thế nào. Họ chỉ biết tiếng chém giết rung trời, trong làn gió lạnh tràn ngập mùi máu, cả ngọn núi đều vang lên tiếng hét thảm thiết, cũng không biết rốt cuộc tòa phong hỏa đài thứ hai đã chết bao nhiêu người.
Đám người hầu run bần bật, chưa có ai từng nhìn thấy cảnh ấy bao giờ.
Cửa thoát hiểm thuận lợi mở ra, vẫn dùng tốc độ gấp đôi trượt về phía trước, mắt thấy sắp tới tòa phong hỏa đài thứ hai thì đường dây cáp nối liền tòa thứ hai và tòa thứ ba lại bị chặt đứt.
Một bên mất đi cân bằng.
Nó giống như một đầu khác của sợi dây dừng bị cắt đứt, đường dây cáp không thể chịu được nữa, rớt thẳng xuống. Trong giây phút sống còn ấy, Phù Quang vươn tay nắm lấy đường dây cáp, mũi chân khẽ nhún, dựa vào cáp treo xoay ngược lại, thế mà lại bay về phía tòa phong hỏa đài thứ hai.
Bởi vì còn cách tòa thứ hai một đoạn khá dài nên cáp treo này vẫn cách cáp treo đằng trước khá xa. Khi cái cáp treo cuối cùng trượt đến cái cáp treo thứ nhất thì Phù Quang đã không còn sức để nhảy qua phong hỏa đài bèn trực tiếp vứt đoạn dây cáp bị đứt kia cho Dịch Thần Phi. Sau đó, hắn ta lại dùng hết sức mình, cố gắng đẩy cáp treo về phía phong hoả đài.
Dịch Thần Phi cũng chụp lấy được, dùng sức kéo, toàn bộ cáp treo an toàn chạy đến tòa phong hỏa đài thứ hai. Nhưng Phù Quang lại vì dùng sức đẩy cáp treo về phía phong hỏa đài nên không tìm được điểm tựa, trực tiếp rớt xuống vách núi đen sâu ngàn mét.
“Phù Quang!”, Cố Thanh Hy hét lên, cũng không biết lấy đâu ra một sợi dây thừng, ném cho hắn ta.
Phù Quang nắm chặt lấy nó, men theo sợi dây nhảy lên.
Rõ ràng chỉ suýt chút nữa là Phù Quang đã té tan xương nát thịt, nhưng trên mặt hắn ta lại tràn ngập một nụ cười hạnh phúc.
“Chủ tử”.
“Ngươi điên rồi à? Cũng không biết lên cáp treo trước rồi ném dây cáp cho Dịch Thần Phi hả!”, Cố Thanh Hy trách cứ.
Phù Quang cười gượng, xoa đầu nói: “Làm thế mới có thể đảm bảo sự an toàn của chủ tử”.
Cố Thanh Hy lập tức không biết nên nói cái gì, nhìn khuôn mặt xinh xắn ửng đỏ kia của Phù Quang mà như nghẹn ở cổ.
Diệp Phong không biết khi nào thì thất tha thất thểu đi ra khỏi cáp treo, trên khuôn mặt anh tuất vẫn hơi đỏ, ánh mắt mê ly, suy yếu nói: “Nơi này có… có hai cái đường dây cáp. Một cái là bí… bí mật, gần như không thể nhìn thấy trong đêm. Bọn họ chặt đứt đường dây bên ngoài, đường dây bí mật vẫn còn… phải chặt luôn cả đường dây bí mật, tránh cho họ… đuổi theo”.
“Đường dây bí mật ở đâu”.
“Trên vách đá bên phải vách núi, cách phong hỏa đài… khoảng 5 trượng”.
Theo phép tính của nơi này thì một trượng bằng 3m, thế chẳng phải là 15m?
Vách núi dốc như vậy, còn hạ xuống 15m, lại trong đêm tối thì có chút khó giải quyết rồi đây.