“Lo cái gì, xông tiếp thêm ba cửa nữa là có thể rời đi rồi, bình tĩnh lại đi”.
Diệp Phong say mơ hồ, hắn ta ép mình tỉnh táo lại, mí mắt lại trùng xuống không mở ra được.
Có lẽ là nghe thấy tiếng pháo hoa và tên Lan kỳ chủ, hắn ta cắn nát môi mình, tranh thủ đến một cơ hội tỉnh táo lại.
“Mau… rời khỏi đây đi, Lan kỳ chủ tự mình đuổi theo rồi”, giọng nói của Diệp Phong rất nhỏ, nhưng Cố Thanh Hy lại nghe được một cách rành mạch.
“Có cách nào có thể nhanh chóng rời khỏi đây không?”
“Mỗi cửa thoát hiểm của từng tòa phong hỏa đài đều có… có một chốt mở màu đỏ, đè nó xuống thì tốc độ có thể tăng lên gấp đôi”.
Dịch Thần Phi ngẩng đầu, chỉ thấy tòa phong hỏa đài thứ ba đứng đầy kỳ thủ cầm vũ khí trong tay. Cả đám coi họ trở thành kẻ thù, chờ họ chui đầu vào lưới.
Trong số đó cũng không thiếu cung tiễn thủ.
“Tòa phong hỏa đài thứ ba cứ giao cho ta, muội dẫn họ đi tiếp đi, đừng quay đầu lại”.
“Được”.
Ba cửa ải này chắc chắn sẽ là một trận chiến sống còn.
“Người phía trước hãy dừng lại”, đám kỳ thủ trên phong hỏa đài vung cờ lên, lớn tiếng hét.
Dịch Thần Phi đánh đòn phủ đầu, cáp treo chưa tới, người đã men theo cáp treo bay đến tòa phong hỏa đài thứ ba. Vừa ra tay đó là tuyệt chiêu, chưởng lực bàng bạc đánh cho đám kỳ thủ bay ngược ra sau.
Cùng lúc đó, ngân châm trong tay Cố Thanh Hy giống như những giọt nước mưa bay đầy trời bắn về phía cung tiễn thủ, yểm hộ cho Dich Thần Phi.
“Bịch, bịch, bịch…”
Ngân châm của nàng linh hoạt dứt khoát, mỗi một cái bắn ra sẽ có một cung tiễn thủ ngã xuống, tình hình chợt chiếm ưu thế.
Có điều, một đám ngã xuống, lại có một đám khác chen chúc xông lên. Trong đó cũng chẳng thiếu những cao thủ cấp hai và cấp ba.
Những người này như đoán được chỉ cần bắt lấy Dịch Thần Phi thì những người khác đều không phải vấn đề. Thế nên, họ bèn tập trung toàn bộ quân số, chuyên tấn công một mình hắn ta.
Dịch Thần Phi vừa phải bảo vệ mọi người trên cáp treo, vừa phải đối phó với các cao thủ, rồi còn lại phải nghĩ cách mở cửa thoát hiểm. Thoáng chốc, lại không rảnh tay để mở cửa và nhấn chốt mở màu đỏ.
Cố Thanh Hy híp mắt lại, dứt khoát cũng gia nhập vào cuộc chiến.
Nàng cũng không có nội lực, nhưng lại có khinh công, dựa vào thân pháp mau lẹ và quyền pháp độc đáo đã hạ được không ít người.
Kéo càng lâu thì càng bất lợi đối với họ.
Hai người đều muốn đánh nhanh thắng nhanh, cố tình bên cạnh cửa thoát hiểm còn đứng một cao thủ cấp ba đang như hổ rình mồi.
Dịch Thần Phi và Cố Thanh Hy liếc nhìn nhau, chẳng biết tại sao, lại lập tức hiểu được suy nghĩ của nhau. Cố Thanh Hy giả vờ tấn công, thu hút sự chú ý của cao thủ cấp ba, còn Dịch Thần Phi lại nhoáng cái lắc mình, nội lực tập hợp trong một chưởng đánh về phía đám người kia. Một chưởng ấy đánh văng cửa thoát hiểm, lập tức đè xuống chốt mở màu đỏ.