Họ có thể bình tĩnh, nhưng hắn ta thì không, chỉ có thể vội la lên.
“Rượu bồ đào chén ngọc dạ quang, đáp trăng sáng thời Tần cửa ải thời Hán”.
“Một bầu rượu giữa khóm hoa, đáp trăng có sáng đục tròn khuyết”.
Cố Thanh Hy ngây người.
Đây không phải những câu thơ mà nàng đọc trên đại hội đấu văn sao?
Không ngờ lại bị mang ra làm mật lệnh, hơn nữa còn kiểu ông nói gà bà nói vịt như thế.
“Còn gì nữa”.
“Ta chỉ biết hai cái, hay có thể nói là mỗi đàn chủ chỉ biết tối đa hai cái”.
“Có mật lệnh gì để ra vào tháp không?”
“Không có, chỉ nhìn mặt”.
“Nhìn mặt? Cái này dễ, Thần Phi đại ca, phiền huynh giúp ta dịch dung thành hắn đi”, Cố Thanh Hy chỉ Giang Húc.
Giang Húc rống giận: “Cô làm thế sẽ hại chết ta đấy”.
“Đó là chuyện của ngươi”.
“Cố Thanh Hy, cô đừng có mà quá đáng”.
Răng rắc một tiếng.
Cố Thanh Hy xụ mặt xuống, nắm lấy cằm hắn ta, cầm vò rượu rót vào trong miệng hắn ta.
Nàng trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách, trên mặt nào có vẻ hiền lành vô hại, chỉ có hàn ý lạnh thấu xương.
Cái loại hàn ý như ác quỷ thoát ra từ dưới địa ngục, khiến con người ta nhìn vào không khỏi sợ đến mức cả người run rẩy.
“Cuộc đời của Diệp Phong đã bị ngươi hủy hoại, ta làm chút việc này với ngươi thì có là gì, khi ngươi khiến Diệp Phong phải đau đớn khổ sở, cũng nên nghĩ đến một ngày mình gặp báo ứng”.
Con ngươi Giang Húc co rụt lại, muốn mở miệng nói chuyện lại bị rượu làm cho sặc, chỉ có thể nuốt ừng ực qua cổ họng.
Vất vả uống hết một vò rượu, Giang Húc vội vàng la lên: “Cô đã nói sẽ thả ta ra mà”.
“Ta chỉ nói mình sẽ cân nhắc, bây giờ ta suy nghĩ kỹ rồi, ta sẽ không tha cho ngươi”.
Giang Húc tức điên người.
Cố Thanh Hy hoàn toàn không muốn thả hắn ta ra, nàng chỉ đang chơi trò mèo vờn chuột, đùa bỡn hắn ta mà thôi.
“Ực ực…”
Lại là hai vò rượu trôi qua cổ họng, bụng Giang Húc đã căng lên, đầu óc cũng bắt đầu choáng váng.
“Cô nói rồi lại không chịu giữ lời… Ưm…”
“Bộp…”
Cố Thanh Hy ném vò rượu xuống, lạnh lùng nói: “Ai quy định ta nói gì nhất định phải giữ lời?”
“Cô… Cô chơi ta”.
“Đúng, ta chơi ngươi đấy thì sao, những gì ngươi làm với Diệp Phong, dù có dùng hình phạt tàn nhẫn nhất cho ngươi cũng không đủ để bù lại, huống chi… Cố Thanh Hy ta chưa bao giờ là một người thiện lượng”.