“Bịch…”
Dịch Thần Phi ném hắn ta ra ngoài như ném một túi rác, nhìn xuống hắn ta từ trên cao.
Giang Húc nửa tin nửa ngờ thử vận khí, quả nhiên đan điền thoáng đau đớn.
Hắn ta lập tức thay đổi sắc mặt, đang định gọi người thì Cố Thanh Hy đúng lúc cất lời: “Ngươi có thể la lên, nhưng trước đó, ngươi phải suy nghĩ kỹ, một khi hai người chúng ta xảy ra chuyện, ngươi cũng phải chôn cùng chúng ta”.
“Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì”, Giang Húc muốn phản kháng, nhưng tứ chi đều đã bị bẻ gãy, hoàn toàn không thể cử động, chỉ có thể căm tức nhìn bọn họ.
“Không muốn làm gì cả, chỉ muốn bảo vệ Diệp Phong thôi”.
Giang Húc lại càng ghen tị và căm hận hơn.
Tại sao.
Tại sao Diệp Phong có thể được Lan kỳ chủ sủng ái.
Tại sao Diệp Phong lại có bạn bảo vệ, thậm chí vì hắn ta mà vào sinh ra tử.
“Thu hồi ánh mắt ghen tị của ngươi đi, ngươi không có bạn bè là vì vấn đề nhân phẩm của ngươi thôi”.
Cố Thanh Hy tháo dây xích trên chân Diệp Phong, đỡ hắn ta dậy.
Diệp Phong híp mắt, nửa khép nửa mở, say đến mức mơ màng, người mềm nhũn không còn chút sức lực. Cố Thanh Hy cũng không biết rốt cuộc Diệp Phong có còn tỉnh táo không.
“Sao rồi, ngươi chịu được chứ?”
Diệp Phong mê man chớp mắt, dạ dày hắn ta đột nhiên cuộn trào, nghiêng người nôn một trận.
Trong dạ dày hắn ta chẳng có gì, ngoài nôn ra rượu thì cũng chỉ có nước.
Trong miệng vẫn luôn lẩm bẩm.
“Bà… Đừng làm hại bà…”
Cố Thanh Hy sờ người mình.
Nàng mang theo không ít thuốc, chỉ không có thuốc giải rượu.
Thấy dáng vẻ khổ sở của Diệp Phong, nàng cực kỳ tức giận.
Nhưng Giang Húc lại không có mắt nhìn mà cầu xin: “Chỉ cần các ngươi không đưa ta đến chỗ của Lan kỳ chủ, sau đó cho ta thuốc giải, ta có thể xem như các ngươi chưa từng đến đây, cũng xem như hôm nay chưa từng xảy ra chuyện gì”.
Cố Thanh Hy cười nhạt: “Ngươi có thể xem như chuyện này chưa từng xảy ra, nhưng ta thì không, có điều, nếu ngươi phối hợp với ta, có lẽ ta có thể suy xét đến yêu cầu của ngươi”.
“Phối hợp thế nào?”
“Ví dụ, ngươi nói cho ta biết ở đây có tổng cộng bao nhiêu người hầu, phải làm sao mới có thể đưa họ rời khỏi nơi này một cách an toàn”.
Giang Húc bị nàng làm cho hoảng sợ: “Cô muốn đưa họ rời khỏi Ma tộc? Đó là chuyện tuyệt đối không thể”.
Cố Thanh Hy chống cằm, mở to đôi mắt vô tội và trong sáng nhìn hắn ta.
Hàm ý trong ánh mắt ấy biểu đạt rất rõ ràng, nếu nàng không thể đưa người hầu đi thì cả hai sẽ chôn cùng nhau.
Giang Húc nổi giận: “Cô điên rồi sao? Coi Ma tộc là chợ bán thức ăn, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi à?”
“Vậy nên ta mới yêu cầu ngươi hợp tác. Nếu ngươi không hợp tác thì ta giữ ngươi lại làm gì?”
Giang Húc giận dữ.