“Dù ngươi thật sự lấy được chuông Phá hồn, ngươi cho rằng kỳ chủ sẽ thật sự thả ngươi đi à? Ha, đúng là ngu xuẩn, ngươi là người của kỳ chủ, trừ khi kỳ chủ tặng ngươi cho người khác, nếu không, thà rằng huỷ diệt ngươi, ngài ấy cũng sẽ không cho ngươi có cơ hội thoát khỏi sự kiểm soát của mình”.
“Ngài ấy nói như thế cũng chỉ là lợi dụng ngươi thôi, cả đời này ngươi sẽ mãi là của một mình kỳ chủ, mãi mãi, ha ha ha…”
“Xoảng…”
Giang Húc ném vò rượu rỗng đi, buông tay đang giữ cằm Diệp Phong ra, nở một nụ cười xấu xa.
Diệp Phong đau đớn ho khan, suýt chút ho bay cả phổi của mình.
Một lúc lâu sau đó hắn ta mới có thể hít thở bình thường.
Nghe thấy lời của Giang Húc, khoé mắt Diệp Phong có một giọt nước mắt chảy ra, nước mắt hoà vào rượu, tí tách rơi xuống đất.
Trong lòng hắn ta vô cùng đau khổ.
Cảm giác tuyệt vọng bao phủ khắp toàn thân.
Trước đây khi nghe kỳ chủ muốn thả mình đi, hắn ta vô cùng mừng rỡ.
Nhưng hắn ta vẫn luôn cảm thấy nghi ngờ.
Hắn ta là người của kỳ chủ, với tính cách của kỳ chủ, sao ông ta có thể cho hắn ta tự do được.
Nhưng hắn ta vẫn không muốn từ bỏ một chút cơ hội này.
Hắn ta đã cố hết sức.
Nhưng hắn ta thất bại rồi.
“Ngươi biết tại sao ta lại ghét ngươi như thế không? Vì ngươi quá thích lo chuyện bao đồng, nếu không vì ngươi lo chuyện bao đồng, phụ mẫu của ta cũng sẽ không bị ngươi hại chết”.
“Phụ mẫu ta khó khăn lắm mới leo lên được vị trí quản sự nhà bếp, nhưng ngươi lại tố cáo bọn họ cắt xén tiền lương thực của nô lệ, hại phụ mẫu ta bị đánh chết, ta cũng trở thành cô nhi”.
“Nô lệ vốn là đám người thấp hèn nhất, dù có cắt xén lương thực của bọn họ thì sao? Mạng của bọn họ còn không đáng tiền bằng một bát thịt, có quản sự nào không nghĩ đủ mọi cách chèn ép bọn họ chứ”.
Diệp Phong im lặng lắng nghe, không biết vì đã say hay là không muốn trả lời.
Giang Húc nói tiếp: “Ngươi biết lúc trước khi chọn người hầu, tại sao lại chọn trúng ngươi không?”
Cả người Diệp Phong chợt căng cứng.
Ánh mắt mơ màng của hắn ta cũng loé lên chút ánh sáng.
“Ngày đó ta vô tình nghe thấy bọn họ chọn ta làm người hầu, ta vô cùng tuyệt vọng, nhưng ta không muốn từ bỏ, cho nên ta nghĩ ra một kế hoạch, ta đưa thơ và chữ ngươi viết đến trước mặt quản sự kia, còn đích thân mời ngươi đến hoa phòng”.
“Ngươi biết lúc đó ngươi buồn cười đến mức nào không? Ngươi còn tưởng ta muốn hoà thuận với ngươi như trước, ha… Ngươi hại chết phụ mẫu của ta, sao ta có thể bắt tay giảng hoà với ngươi được, nhưng ta chỉ nói mấy câu mà ngươi đã tin rồi, thật không biết ngươi quá ngây thơ hay là quá ngu xuẩn nữa”.
“Quản sự chọn người hầu ở hoa phòng, khi nhìn thấy hai chúng ta, ông ta lập tức đổi ý, cho nên… ngươi bị đưa đến chỗ Lan kỳ chủ, ha ha… Điều may mắn nhất của ta trong cuộc đời này là không xinh đẹp bằng ngươi”.