Cố Thanh Hy không ghét nó.
Hắn ta dẫn nàng đi tới một toà thành ở hướng Nam.
Trên toà thành bóng người thưa thớt, có những lá cờ thêu hoa lan treo trên cao, Dịch Thần Phi đánh ngất hai hạ nhân đang đi riêng, cởi quần áo của bọn họ, tháo luôn cả mặt nạ đầu lâu trên mặt cả hai.
“Mặc quần áo của bọn họ, chúng ta trà trộn vào”.
Cố Thanh Hy cũng không tránh đi, thoải mái thay quần áo.
Dịch Thần Phi đỏ mặt, vội vàng quay đầu, trong mắt cũng lộ vẻ bất đắc dĩ: “Tam tiểu thư, nam nữ thụ thụ bất tương thân, cô làm vậy sao được?”
Cố Thanh Hy trợn mắt.
Nàng chỉ cởi áo ngoài thôi, bên trong còn mặc mấy lớp áo, có gì mà tránh né chứ.
“Ta xong rồi”.
Dịch Thần Phi ho nhẹ mấy tiếng, sau đó quay đầu lại, lấy ra một bình thuốc từ trên người.
Hắn ta dùng bàn tay thon dài mở nắp bình, nhỏ mấy giọt lên người hai tên vừa ngất xỉu.
Sau đó, hai người kia biến thành một vũng nước đục bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, ngay cả xương cũng không còn.
“Nước rã cốt?”
Dịch Thần Phi anh tuấn xuất trần, cử chỉ tao nhã, trên mặt luôn mang theo ý cười nhẹ nhàng.
Ngay cả lúc giết người, ánh mắt hắn ta vẫn vô cùng ôn nhu.
Nhưng khi giết người, đôi mắt dịu dàng này lại chưa từng chớp một cái, tựa như đây là chuyện vô cùng bình thường với hắn ta.
“Được rồi, đi thôi”.
Chẳng biết từ khi nào, Dịch Thần Phi đã thay quần áo xong, cũng đeo lên mặt nạ đầu lâu, cười dịu dàng với nàng.
Cố Thanh Hy đi về phía trước, lắc đầu cảm thán: “Thi Tiên của Triệu Quốc, tam tiên sinh của nhà Nho, thư sinh nho nhã yếu đuối, chỉ biết ngâm thơ vẽ tranh, tay trói gà không chặt? Ha… Thần Phi đại ca, làm người không thể có quá nhiều vỏ bọc, nếu không dễ ngã ngựa lắm”.
“Nha đầu này, ta giúp cô còn bị cô nói móc, không bằng ta quay đầu trở về, cô tự đến Ma tộc nhé”.
“Coi ngươi hẹp hòi kìa, đi thôi, quá lắm ta lại chơi với ngươi thêm bảy ngày nữa”.
“Thôi đi, ta sợ chết sớm lắm”.
Hai người vừa cười vừa nói, đi lên trên đỉnh thành đài.
Hai bên thành đài có không ít thủ vệ đeo mặt nạ đầu lâu, thấy bọn họ đi vào cũng chỉ bảo bọn họ trình lệnh bài, cũng không làm khó gì.
Nhưng có một quản sự phía trước mất kiên nhẫn quát bọn họ: “Hai người các ngươi lề mề cái gì, còn không mau đến dẫn đám người hầu này về”.
Cố Thanh Hy vừa tiến lên vừa quan sát mọi thứ xung quanh.
Nơi này giống như trường thành, hoặc có thể nói rằng đây vốn là tường thành, có lỗ châu mai và phong hoả đài, lượn quanh mỗi ngọn núi đều là thành luỹ giống hệt nhau.
Điểm khác biệt duy nhất chính là mỗi phong hoả đài trên trường thành đều có dây cáp nối với nhau, trên dây cáp treo mấy cái lồng gỗ, lồng gỗ không lớn không nhỏ, mỗi một lồng gỗ có thể chứa được mười mấy người.
Lúc này trên hai lồng gỗ đang chứa mười lăm thiếu niên.