“Ngươi có biết Lan kỳ chủ không?”
“Có biết chút ít”.
“Ta muốn đi đến chỗ của Lan kỳ chủ”.
“Phân bộ Lan kỳ”.
“Đúng, chính là nơi đó”.
“Phân bộ Lan kỳ nằm ở núi Vọng Hồn phía Bắc Dạ Quốc, nơi đó rất gần thành Đế Đô, cưỡi ngựa chiến chắc chỉ cần khoảng hai ba canh giờ là đến”.
“Vậy chúng ta mau đi thôi”.
Dịch Thần Phi không di chuyển, mà nghiêm túc nói:
“Dù núi Vọng Hồn cách Đế Đô không xa, nhưng ngọn núi kia quanh năm mây mù lượn quanh, chướng khí mịt mù, khắp nơi còn là cơ quan trận pháp, người bình thường chỉ cần xông vào gần như đều không thể sống sót ra ngoài”.
“Võ công của Lan kỳ chủ sâu không lường được, rất hiếm khi có đối thủ, có người đồn võ công của ông ta gần như đuổi kịp Ma chủ của Ma tộc rồi, đối đầu với ông ta không phải một hành động sáng suốt”.
Cố Thanh Hy cười nhạt: “Con người ta có một sở thích, chính là khiêu chiến khó khăn”.
“Dù cô muốn ta đi tới Ma tộc với cô thì cũng phải cho ta một lý do chứ”.
“Nghe nói cảnh nơi đó đẹp, ta dẫn ngươi đi ngắm cảnh đẹp”.
“…”
Cảnh đẹp?
Đây là lần đầu tiên hắn ta nghe có người nói núi Vọng Hồn có cảnh đẹp.
Sở dĩ núi Vọng Hồn có tên này là vì sau khi bước vào ngọn núi kia, chỉ có thể giữ lại được linh hồn.
Rõ ràng nha đầu này không muốn Tiêu Vũ Hiên mạo hiểm với nàng, nàng lại không biết đường đến Ma tộc, cũng không chắc có thể xông vào Ma tộc cứu người, cho nên mới kéo theo hắn ta.
Còn không biết xấu hổ lừa hắn ta là phong cảnh nơi đó đẹp.
Nha đầu này đúng là xấu xa, không sợ hại chết hắn ta sao.
Tuy thế, Dịch Thần Phi vẫn tìm hai con ngựa chiến tốt nhất, dẫn Cố Thanh Hy nhanh chóng đi tới núi Vọng Hồn.
Chẳng mấy chốc, hai người đã đi tới dưới chân núi Vọng Hồn.
Cố Thanh Hy đứng dưới chân núi, cảm nhận gió lạnh không ngừng thổi đến, trong không khí là mùi máu tanh nhàn nhạt, cũng không biết trên núi đã có bao nhiêu người chết rồi.
“Sau khi tiến vào ngọn núi này đã là phân bộ Lan kỳ rồi”.
Cố Thanh Hy ngẩng đầu, nơi này núi non trùng điệp nối tiếp nhau, liên miên không thấy điểm cuối, cũng không biết là có bao nhiêu ngọn núi.
Nàng nhướng mày hỏi: “Ngươi đừng nói là những ngọn núi này đều thuộc về phân bộ Lan kỳ nhé”.
Dịch Thần Phi nở nụ cười ấm áp, không hề keo kiệt lời khen: “Tam tiểu thư đúng là lợi hại, ngay cả việc này cũng đoán được”.
“…”
Cố Thanh Hy đen mặt.
Nhiều ngọn núi như thế, nàng đi tìm Diệp Phong ở đâu đây?
“Có cách nào tìm được Diệp Phong không?”