Trạch Vương đã dọn đi, trong Vương phủ lại còn rất nhiều hạ nhân không có chỗ nào để đi. Cố Thanh Hy tốt bụng giữ bọn họ ở lại, còn đổi ba chữ phủ Trạch Vương thành Noãn Các.
Trạch Vương cũng giữ chữ tín, không mang theo thứ gì quý giá của Vương phủ đi. Cố Thanh Hy đích thân xuống bếp nấu cháo dược thiện cho Diệp Phong, lại bảo hạ nhân nấu một bữa tối thịnh soạn cho ba người ăn.
Rượu thịt thơm ngon chỉ là thứ yếu, quan trọng là bát cháo dược thiện kia.
Tiêu Vũ Hiên gia cảnh tốt, cháo dược thiện dùng nguyên liệu gì hắn ta vừa nhìn là biết.
“Nha đầu xấu xí, phần của ta đâu?”
“Nhiều món ngon như vậy không đủ cho ngươi ăn sao?”, Cố Thanh Hy liếc mắt nhìn hắn ta, tỏ ý đừng có nói bậy.
“Ăn ăn ăn, ăn sụp nhà cô”.
“Mau ăn đi”, Cố Thanh Hy vừa ăn vừa ngước mắt lên, tỏ ý Diệp Phong ăn cùng.
Diệp Phong nhìn món ngon đầy trên bàn, đôi mắt ngập tràn tơ máu đầy vẻ nghi hoặc.
“Nghĩ gì đó, ngươi chỉ có thể ăn bát cháo trước mắt, những cái khác không có phần của ngươi”.
“Ta không đói”.
Diệp Phong đẩy bát cháo dược thiện về phía trước.
Thân phận hắn ta thấp hèn không có nghĩa hắn ta không có mắt nhìn.
Lúc trước hầu hạ cho Lan kỳ chủ, hắn ta cũng đã từng thấy không ít cháo nấu từ nguyên liệu quý giá.
Bát cháo dược thiện này nhìn có vẻ bình thường, nhưng thực tế trong cháo tỏa ra hương sen và mùi thuốc nhàn nhạt.
Nếu hắn ta đoán không lầm, bên trong ít nhất có sen tuyết nghìn năm và các nguyên liệu quý giá khác.
Bát cháo này còn đắt hơn gấm lưu vân nhiều.
“Ngươi đừng quên bây giờ ngươi là người của ta, nếu ngươi đói chết thì ta tìm ai đòi tiền?”
“Ta ăn chút cơm thừa hoặc canh cặn là được rồi, khụ khụ…”
“Bảo ngươi ăn thì cứ ăn đi, nói nhiều làm gì, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta muốn hạ độc ngươi sao?”
Tiêu Vũ Hiên đẩy bát cháo đến trước mặt hắn ta, khuyên nhủ: “Nha đầu xấu xí bảo ngươi ăn thì ngươi cứ việc ăn là được. Nếu không đủ, ta bảo hạ nhân làm thêm một phần nữa cho ngươi”.
Diệp Phong động đậy môi.
Bát cháo dược thiện này hắn ta thật sự không dám ăn.
Mạng hắn ta cũng không đáng giá bằng một miếng cháo dược thiện.
“Bộp…”
Cố Thanh Hy đặt mạnh đũa xuống, sắc mặt sa sầm.
“Nếu ngươi không ăn, ta sẽ nói chuyện ngươi bị thương cho bà bà ngươi biết”.
“Ngươi…”
“Sự nhẫn nại của ta có hạn”.
Thấy thái độ Cố Thanh Hy cứng rắn như vậy, lại không có vẻ gì là nói đùa, Diệp Phong chỉ đành húp từng miếng cháo dược thiện.
Cháo rất vừa miệng, vào miệng là tan, nuốt xuống bụng còn có một dòng chảy ấm nóng lan ra toàn thân, vết thương vốn đau đớn nhờ cháo dược thiện mà cũng dần dần bớt đau.
Diệp Phong không biết bên trong cháo có thứ gì, chỉ biết có lẽ cháo này còn quý giá hơn hắn ta nghĩ nhiều.