Cố Thanh Hy cố kìm nén sự sôi trào trong lòng, xé tấm màn duy nhất trong miếu hoang xuống, giũ đi lớp bụi, sau đó dùng máu của Diệp Phong vẽ lên tấm màn.
“Ngươi mau đi hái thuốc như ta vẽ, tốc độ phải nhanh”.
“Vâng, thuộc hạ đi ngay”.
“Tiêu Vũ Hiên, ngươi đi đốt lửa đi”.
“Đốt lửa để làm gì?”
“Lửa từ cây châm lửa nhỏ như vậy thì sao rửa vết thương cho hắn được?”
“Nhưng… Cô biết y thuật hả?”
“Vậy ngươi làm nhé?”
“Ta không biết làm”.
“Vậy thì câm miệng lại đi, đốt lửa nhanh lên”.
Diệp Phong bị thương khắp người, Cố Thanh Hy không biết bắt đầu từ đâu, chỉ có thể run rẩy lấy mấy chai lọ trong người ra, lấy thuốc giảm đau đút cho hắn ta, sau đó cởi những món đồ còn sót lại trên người Diệp Phong.
Mặc dù hắn ta bị thương nặng và hôn mê, nhưng tay vẫn ôm chặt lấy ngực, Cố Thanh Hy phải mất rất nhiều sức mới cởi được quần áo của hắn ta.
“Tiểu Hiên Hiên, đi lấy chút nước về đây, nhanh lên”.
“À… Ta đi ngay”.
Tiêu Vũ Hiên không dám lề mề, tìm quanh miếu hoang một lượt thì tìm được một cái chậu vỡ, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài.
Một lát sau hắn ta bưng chậu nước đi vào.
Cố Thanh Hy xé một miếng vải từ vạt áo, nhúng vào nước rồi lau bùn đất dính máu trên người hắn ta.
“Ưm…”
Diệp Phong đau đớn cau mày, cuộn mình lại.
Cố Thanh Hy nhíu mày, cố gắng nhẹ tay nhất có thể.
Đống lửa cháy tí tách, trong miếu hoang, Cố Thanh Hy cứ lau, Tiêu Vũ Hiên cứ vắt khăn vải, đổi không biết bao nhiêu chậu nước.
Trong lúc lau, Cố Thanh Hy phát hiện hắn ta không chỉ bị cắn đứt lìa từng miếng thịt từ vai đến bắp chân.
Trên người hắn ta có rất nhiều chỗ lõm, nếu nàng đoán không sai, những chỗ lõm là mảng thịt bị cắn không mọc lại.
“Nha đầu xấu xí, chẳng phải hắn ta có Ôn Nguyên Châu à? Sao ta lại không tìm được trên người hắn ta?”
Nếu như có Ôn Nguyên Châu, ít nhất sẽ có thể giúp vết thương của hắn ta lành nhanh hơn.
Cố Thanh Hy lắc đầu.
Vừa rồi nàng ta tìm một lần.
Đừng nói là Ôn Nguyên Châu, trên người Diệp Phong ngay cả một đồng tiền cũng không có.
Món đồ quý giá như Ôn Nguyên Châu chắc hẳn đã bị đám người Lan kỳ chủ cướp mất.
Sau khi lau sạch, Cố Thanh Hy lấy bột cầm máu đắp lên vết thương bị cắt đứt thịt của hắn ta.
Diệp Phong nhíu mày, thỉnh thoảng rên thành tiếng, kèm theo lời van nài bất lực.
“Đau… Đừng mà… Làm… Làm ơn, đừng mà…”