Hai ngày một đêm trôi qua, Cố Thanh Hy vẫn không tìm thấy hung thủ, Diệp Phong cũng như biến mất, cho dù học viện Hoàng gia sử dụng tất cả quan hệ vẫn không thể tìm thấy hắn ta.
Học viện bàn tán sôi nổi, đều cho rằng Diệp Phong là hung thủ giết người cho nên mới chạy trốn.
Đến giờ Hợi.
Bên cạnh một ngôi miếu đổ nát ở thành Nam.
Tiêu Vũ Hiên vừa đi vừa phàn nàn: “Còn bao lâu nữa mới đến thôn Tiểu Hà thế? Chúng ta đã đi cả một ngày, chân của ta sắp gãy rồi”.
“Chắc đi qua hai ngọn núi nữa là đến”.
“Hả… Còn phải đi qua hai ngọn núi à? Trời ạ, ta không đi, nếu còn đi, chắc chắn hai chân của ta sẽ bị tàn phế”.
Cố Thanh Hy liếc hắn ta.
Một nữ nhân như nàng còn chưa than mệt, hắn ta than thở cái gì?
Không phải vì hắn ta nên mới bị lạc đường sao.
Đã mấy ngày mấy đêm nàng không được nghỉ ngơi đàng hoàng, lúc ngồi xe ngựa đi tới thôn Tiểu Hà để gặp bà của Diệp Phong, nàng chỉ vô tình ngủ gật có một lát mà xe ngựa đã bị Tiêu Vũ Hiên cưỡi xuống vực, nếu không nhờ bọn họ mạng lớn thì e rằng đã phải đi gặp Diêm Vương rồi, vậy mà hắn ta còn ở đây than phiền.
“Núi non hoang dã, không một bóng người, ngươi muốn đi ra ngoài cũng chỉ có thể dựa vào hai chân mình, chứ không ai có thể đến cứu ngươi đâu”.
Tiêu Vũ Hiên ăn vạ, tìm một tảng đá đặt mông ngồi xuống: “Ta thật sự không đi nổi nữa, chúng ta nghỉ ngơi ở đây một đêm, sáng mai lại đi”.
“Ngươi không sợ bầy sói tha ngươi đi mất à?”
“Sói? Sói ở đâu?”, Tiêu Vũ Hiên sợ đến mức trốn sau lưng nàng.
Cố Thanh Hy liếc hắn ta, tiếp tục đi về phía trước: “Thời gian còn lại để chúng ta phá án không nhiều, không đi hỏi thăm bà của Diệp Phong ta cũng không yên tâm, ngươi cố thêm một chút”.
“Nha đầu xấu xí, cô nói xem thiếu niên che mặt đêm đó thật sự là Diệp Phong sao?”
“Không thì là ai?”
“Vậy tại sao hắn ta lại giết Viện trưởng? Tại sao người của học viện lại miêu tả về hắn ta như thế?”
“Sao ta biết được”.
“Vậy tại sao cô lại tin tưởng hắn ta?”
“Vì ta xem hắn ta là bạn, nếu là bạn, cho dù bao nhiêu chứng cứ chứng minh hắn ta là hung thủ, ta vẫn sẽ tin tưởng hắn ta”.
Cố Thanh Hy vén sợi tóc bị gió lạnh thổi bay, trong đôi mắt sáng rực lộ ra vẻ tin tưởng.
Tiêu Vũ Hiên thu hồi vẻ chán chường, nét cà lơ phất phơ trên mặt trước đây cũng biến mất, vẻ mặt còn mang theo chút nặng nề: “Nha đầu xấu xí, nếu có một ngày người của cả thiên hạ đều vu oan ta, muốn giết chết ta, cô sẽ tin tưởng ta chứ?”
Cố Thanh Hy nghiêng đầu nhìn nét mặt nặng nề của hắn ta, trái tim khẽ dao động, nhưng lại cười nói: “Ngươi làm chuyện xấu xa gì rồi à? Đừng nói là lén đi tới Vô Ưu Quan làm chuyện đó nhé?”
Nghe vậy, khoé miệng Tiêu Vũ Hiên khẽ giật.
“Cô vẫn chưa trả lời vấn đề của ta đâu”.
“Vấn đề ngu xuẩn như thế, ta từ chối trả lời”.
“…”
Vấn đề này rất ngu xuẩn sao?