Nhậm Hổ và Phù Quang dẫn đầu các cao thủ Tu La Môn áp đảo đám người Ma tộc bằng sức mạnh tuyệt đối.
Còn người được gọi là Thanh tông chủ vẫn giữ nụ cười xa cách trên môi, từ đầu đến cuối không hề ra tay, không thể nhìn ra võ công sâu hay cạn.
Tiêu Vũ Hiên nuốt nước bọt, run rẩy nói: “Võ công của Ma tộc đã đủ cao, không ngờ võ công của Tu La Môn càng đáng sợ hơn. Nha đầu xấu xí, nếu họ cũng muốn cướp chuông Phá hồn, ta nghĩ chúng ta nên đưa chuông Phá hồn cho họ luôn đi. Hai người chúng ta cộng lại chắc còn không đánh lại một người của họ”.
Cố Thanh Hy chống cằm, thảnh thơi nhìn cảnh hỗn chiến.
“Đưa cho họ hả?”
Tại sao nàng lại cảm thấy mục tiêu của Tu La Môn không nằm ở chuông Phá hồn nhỉ?
Mấy nhóm sát thủ trước đó đều nhìn chằm chằm vào chuông Phá hồn trước ngực nàng bằng ánh mắt đầy tham lam, nhưng người của Tu La Môn lại không hề để mắt tới chuông Phá hồn trước ngực nàng, ngược lại đa số đều nhìn vào bờ vai bị thương của nàng.
Cố Thanh Hy lại nhìn về phía Nhậm Hổ và Phù Quang, trông họ không lớn lắm, nhưng hành động vừa nhanh vừa chính xác, đặc biệt là Phù Quang, tốc độ ma quỷ và tàn nhẫn kia đến nàng cũng cảm thấy mặc cảm.
Người của Tu La Môn quả nhiên có bản lĩnh.
“Rầm rầm rầm…”
Mấy chục cao thủ mà Giang Húc dẫn tới đều bị giết chết, hai ông lão cũng bị thương nặng, Giang Húc thì đang bị đánh bầm dập.
Chỉ chớp mắt đã chồng chất vết thương.
Nhậm Hổ định đập Giang Húc một búa cho chết, nhưng Thanh tông chủ lại lười biếng bảo: “Về nói với Lan kỳ chủ, có một số người không phải hắn ta muốn là có thể động vào”.
Giang Húc vừa sợ vừa giận nhưng không dám lên tiếng, chỉ có thể dẫn hai ông lão xám xịt bỏ đi, không còn kiêu ngạo như vừa rồi.
Nhậm Hổ tức giận bất bình: “Tông chủ, tại sao chúng ta lại thả hắn ta? Cái tên Giang gì kia không phải thứ gì tốt”.
Thanh tông chủ lạnh lùng nhìn qua, lúc này Nhậm Hổ mới lui ra, chỉ là miệng vẫn còn nhỏ giọng chửi đổng.
Thanh tông chủ mỉm cười, bước từng bước về phía Cố Thanh Hy.
Tiêu Vũ Hiên cố nhịn đau chắn trước mặt Cố Thanh Hy, run giọng hỏi: “Các ngươi muốn làm gì?”
Cố Thanh Hy lườm hắn ta, đi vòng qua hắn ta tới trước mặt Thanh tông chủ, cười duyên dáng: “Soái ca, cây sáo ngọc bích của ngươi đẹp quá, có thể tặng cho ta không?”
Tiêu Vũ Hiên ngất xỉu.
Đã lúc nào rồi mà nàng ấy còn trêu ghẹo mỹ nam, đừng để lát nữa bị người ta đập chết.
Thanh tông chủ cúi đầu nhìn cây sáo ngọc bích trong tay, khoé miệng nở nụ cười dịu dàng.
“Khó được Cố tam tiểu thư thích, đó cũng là phúc khí của cây sáo ngọc này, đây, tặng cô đấy”.
Tiêu Vũ Hiên trợn tròn mắt.
Tặng thật hả?