“Kỳ Thánh nổi danh thiên hạ, thuật đánh cờ có chỗ đặc biệt của riêng ông ta, Tiêu công tử còn nhỏ tuổi, khó mà thắng được”.
Thái Hậu không hiểu những lời Cố Thanh Hy nói có liên quan gì đến ngọc Nguyệt Nha.
Cố Thanh Hy cười một cách gian xảo: “Vậy Thái Hậu, người có dám cược với ta không, nếu Tiêu Vũ Hiên thua Kỳ Thánh, ta sẽ dâng ngọc Nguyệt Nha cho người bằng hai tay, không lấy của người một văn tiền. Còn nếu Tiêu Vũ Hiên thắng Kỳ Thánh, vậy người phải đưa cho ta năm nghìn vạn lượng bạc”.
Đương Đương công chúa đã bị Cố Thanh Hy lừa rất nhiều lần, vừa nhìn thấy nụ cười này của nàng thì lập tức cảnh giác.
“Mẫu hậu, người đừng tin lời Cố Thanh Hy, lần nào nàng ta cũng có mấy thủ đoạn xấu xa cả”.
Tiêu Vũ Hiên thì không để ý đến hình tượng nhảy cẫng lên.
“Nha đầu xấu xí, cô bị ngốc à? Sao ta có thể đánh thắng Kỳ Thánh được? Ta đánh cờ rất tệ, đây là năm nghìn vạn lượng bạc, năm nghìn vạn lượng bạc đấy, cô đừng làm trò ngu ngốc”.
“Ta nói ngươi có thể thắng thì chắc chắn ngươi có thể thắng”.
“Chết tiệt, ta nói thật với cô vậy, ta hoàn toàn không biết đánh cờ”.
“Sợ gì chứ, nhắm mắt đánh, có khi sẽ thắng đấy”.
“…”
Tiêu Vũ Hiên vô cùng sốt ruột.
Bảo hắn ta đánh cờ cũng giống như chắp tay tặng cho người ta năm nghìn vạn lượng vậy.
Dù nàng đã thắng được rất nhiều tiền trên đại hội đấu văn, nhưng cũng không thể phung phí như thế được.
Kỳ Thánh lễ phép hành lễ với Thái Hậu, sau đó không vui nói: “Sư phụ, dù ta thua cô, nhưng cũng không có nghĩa là ta rất tệ, sao tên ranh con này có thể thắng được ta”.
Nàng bảo một người không biết đánh cờ đến đấu với ông ta không phải là sỉ nhục ông ta sao?
Cố Thanh Hy nhướng mày: “Thế nào? Ông không tin hắn ta có thể thắng ông à? Vậy chúng ta có cần đánh cược không, nếu hắn ta thắng ông, sau này ông không được gọi ta là sư phụ nữa, còn nếu hắn ta thua ông, ta sẽ dạy tất cả tuyệt chiêu đánh cờ mà ta biết cho ông, được chứ?”
Lời này rất hợp ý Kỳ Thánh.
Kỳ Thánh không chút nghĩ ngợi lập tức đồng ý, hoàn toàn coi thường Tiêu Vũ Hiên.
Tiêu Vũ Hiên cảm thấy Cố Thanh Hy bị ngu rồi.
Tất cả mọi người cũng đều cảm thấy Cố Thanh Hy ngốc.
Nàng bỏ ra năm nghìn vạn lượng bạc, còn không muốn nhận tiểu đồ đệ Kỳ Thánh, cứ muốn đâm đầu vào chỗ chết.
“Thái Hậu, lão Kỳ cũng dám cược rồi, người có đồng ý đánh cược không”, Cố Thanh Hy đảo mắt về phía Thái Hậu, trên mặt mang theo nụ cười ngây thơ hồn nhiên.
Đương đương công chúa nhắc nhở: “Mẫu hậu, cẩn thận có bẫy”.
Thái Hậu rơi vào trầm tư.
Tiêu Vũ Hiên là công tử bột nổi tiếng ở Đế Đô thành.
Nếu nói về phong hoa tuyết nguyệt, ăn uống chơi đùa, có lẽ hắn ta rất thành thạo.
Nhưng về cầm kỳ thi hoạ, thi từ ca phú và mười tám loại binh khí, hắn ta đều không biết gì cả, nói trắng ra là một tên nhà giàu ăn hại.