Cố Thanh Hy vô tội chớp mắt: “Công chúa à, chúng ta chỉ đánh cược liệu ta có thể vẽ ra một trăm bức chân dung của Thượng Quan phu tử hay không, cũng không có giới hạn về việc ta sẽ vẽ như thế nào”.
“Ngươi già mồm át lẽ phải!”
“Để ta phân tích cho cô nghe, đầu tiên, trên tấm gỗ có hình chân dung, là do ta vẽ ra, phải không? Có ai giúp ta không? Không có”.
“Thứ hai, ta có thể nghĩ tới việc chạm khắc và sao chép trên ván gỗ đều là do đầu óc ta thông minh, cũng không có ai giúp đỡ ta đúng chứ? Công chúa, cô nói rằng đây không phải là do ta vẽ ra, ta có chút tủi thân đó”.
Đương Đương công chúa ôm bụng đau đớn, gương mặt cũng đã tái mét thành màu gan heo vì tức giận.
“Nếu đã tới tháng thì cũng không cần phô trương thanh thế nữa, trở về uống chút cây ích mẫu, nghỉ ngơi cho tốt đi”.
Một cô gái đến kỳ kinh nguyệt là một điều tương đối xấu hổ, nhưng Cố Thanh Hy lại cứ như vậy khơi ra trước mặt các học sinh của học viện khiến mặt mũi nàng ta biết giấu vào đâu đây?
Huống hồ…
Huống hồ đây còn là lần đầu tiên nàng ta tới tháng, vốn dĩ cũng đã cảm thấy rất ngại ngùng rồi.
Đương Đương công chúa chợt nhận ra tất cả mọi người đều đang đổ dồn những ánh mắt khác nhau về phía mình, nàng ta lúc này chỉ cảm thấy nhục nhã vô cùng.
“Cố Thanh Hy, ngươi đang nói bậy bạ gì đó, ta lúc nào thì đến tháng cơ chứ”.
Cố Thanh Hy bĩu môi thong thả đi về phía sau người nàng ta: “Váy trên mông đều đã dính máu rồi, không lẽ là ngươi bị thương?”
Đương Đương công chúa vội vã ngoảnh đầu nhin ra sau, làn váy trắng như tuyết của nàng ta không biết từ lúc nào đã lấm tấm một giọt máu, chỉ một giọt, nếu không quan sát kỹ càng căn bản nhìn không ra.
Nhưng chỉ một giọt máu như vậy cũng đủ khiến nàng ta sụp đổ, chưa kể lời nói của Cố Thanh Hy còn thẳng thắn khó nghe như vậy, Đương Đương công chúa thẹn quá hoá giận, cuồng loạn gầm lên: “Á…”
Vừa quay đầu nàng ta đã điên cuồng chạy ra ngoài.
Nhưng lời nói kịp thời của Cố Thanh Hy đã chặn đứng đường lui của nàng ta, nàng cười ha hả tiếp tục: “Ừm, một trăm bức vẽ xong rồi, ngoài ra ta còn tặng kèm ngươi một trăm bức, không cần cảm ơn, giao ngọc bội ra đây đi”.
Đương Đương công chúa không muốn đưa cho nàng, tuy rằng nàng ta cũng không yêu thích gì miếng ngọc bội này nhưng mẫu hậu lại coi nó như báu vật, yêu cầu nàng ta phải ngày ngày mang theo bên người, hơn nữa mỗi lần gặp mặt mẫu hậu đều sẽ kiểm tra xem ngọc bội có còn hay không.
Nếu bị mẫu hậu biết được việc nàng ta đem ngọc bội ra đánh cược rồi thua cuộc, bà chắc chắn sẽ đánh chết nàng ta.
Cố Thanh Hy phì cười chế nhạo một tiếng: “Công chúa, ngươi sẽ không phải là muốn quỵt nợ đó chứ?”
Cố Thanh Hy cùng Tiêu Vũ Hiên một trước một sau chắn đường của nàng ta, cộng thêm việc còn có nhiều người đang vây xem như vậy khiến gương mặt của Đương Đương công chúa nóng như thiêu đốt, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ có thể miễn cưỡng gỡ xuống miếng ngọc bội trên eo rồi ném cho Cố Thanh Hy một cách đầy bực dọc.
“Không phải chỉ là một miếng ngọc thôi sao, bản công chúa cũng không phải là không lấy ra được”.
Cố Thanh Hy nhận lấy ngọc bội, xúc cảm ấm nhuận, ngọc lưỡi liềm dường như có một luồng ma lực, chỉ cần nắm ngọc trong tay, hơi ấm sẽ lan tỏa đến mọi ngóc ngách trên cơ thể đem đến cho nàng cảm giác vô cùng thoải mái.
Tiêu Vũ Hiên ghé đầu nhìn tới, không kìm được nghi hoặc mà hỏi: “Nha đầu xấu xí, ta thấy miếng ngọc này cũng không có điểm gì đặc biệt, sao cô lại ném nhiều tiền như vậy để đánh cược nó?”
Cố Thanh Hy thu lại miếng ngọc hình trăng lưỡi liềm vào trong ngực, cũng không cho hắn ta có cơ hội đánh giá, chỉ mỉm cười đầy thách đố: “Đã nói rồi, ngàn vàng khó mua được sự yêu thích của ta”.