Mọi người biết điều nhường đường, nhưng vẫn đi theo Cố Thanh Hy hỏi hết chuyện này đến chuyện khác.
Vẫn có một vài người khinh thường Cố Thanh Hy đều nhìn cô bằng ánh mắt căm ghét, trong đó có cả Đương Đương công chúa.
Đương Đương công chúa cười khẩy: “Đừng tưởng trong bụng có mấy chữ là có thể ngông cuồng, núi cao còn có núi cao hơn, người lợi hại hơn ngươi còn nhiều”.
Cố Thanh Hy đẩy đám người ra, khoanh tay trước ngực nhìn nàng ta bằng ánh mắt khinh thường.
“Ô, ta còn tưởng là ai, thì ra là Đương Đương công chúa được cưng chiều nhất đương triều, ta chợt nhớ ra cô vẫn nợ ta một trăm vạn lượng chưa trả, tiểu công chúa, định khi nào mới trả đây? Hay cô giống như hoàng huynh của mình, không có tiền nên muốn quỵt nợ?”
Bị nói trúng tim đen, sắc mặt Đương Đương công chúa lập tức trở nên khó coi.
Năm trăm lượng bạc quá nhiều, nàng ta vốn không định trả cho Cố Thanh Hy dù là một văn tiền.
Nhưng hoàng thúc lại cho người tới truyền lời, bảo nàng ta phải trả lại hết cho Cố Thanh Hy, khiến nàng ta phải cầm cố hết vật đáng tiền trong phủ Công Chúa, còn lấy hơn một nửa của cải của mẫu hậu, khó khăn lắm mới gom được bốn trăm vạn lượng bạc.
Một trăm lượng còn lại, tạm thời nàng ta vẫn chưa gom đủ.
Nàng ta đường đường là một công chúa, cũng không thể đi vay tiền người khác được đúng không.
Đương Đương công chúa tức giận: “Buồn cười, bản công chúa cần quỵt nợ gì chứ? Không phải chỉ là một trăm vạn lượng bạc thôi sao, ngươi giục cái gì, một khoảng thời gian nữa chắc chắn bản công chúa sẽ trả cho ngươi”.
“Một khoảng thời gian nữa là bao lâu? Một chung trà? Một nén hương? Hay là một ngày, hoặc là một năm?”
“Một ngày, một ngày sau, ta sẽ trả một trăm vạn lượng cho ngươi”.
“Công chúa là con cái hoàng thất, thân phận cao quý, đương nhiên sẽ không quỵt nợ, nhưng dù chỉ có một ngày ngắn ngủi, chúng ta cũng phải tính lãi”.
“Lãi gì cơ?”, sắc mặt Đương Đương công chúa lúc trắng lúc xanh, chỉ muốn cắn chết Cố Thanh Hy.
Chỉ có một ngày mà nàng ta cũng muốn tính lãi?
“Hoàng huynh của cô nợ ta ba trăm vạn lượng bạc, ta có tính lãi, nếu ta không tính lãi với cô, ta sợ tâm hồn trẻ thơ của hoàng huynh cô sẽ bị tổn thương, cho nên vì công bằng, ta chỉ có thể thu lãi tượng trưng”.
“Bao nhiêu”, nàng ta không muốn dây dưa với Cố Thanh Hy thêm nữa.
“Ít thôi, một vạn lượng”.
“Phịch…”
Đương Đương công chúa suýt ngã quỵ, cao giọng nói: “Một vạn lượng, sao ngươi không đi cướp đi?”
“Một trăm vạn chỉ lấy cô có một vạn tiền lãi, ta còn thấy ít đấy, nếu cô không muốn đưa một vạn lượng đó cũng không sao, bây giờ lập tức trả một trăm vạn lượng cho ta”.
Vì sắp đến giờ học, các học sinh lục tục đi vào học viện, nên có không ít người vây quanh, thậm chí là chỉ trỏ.
Đương Đương công chúa cảm thấy rất mất mặt.
Nếu nàng ta có một trăm vạn lượng thì nàng ta đã quăng vào mặt Cố Thanh Hy rồi, còn có thể để Cố Thanh Hy phách lối như thế sao.