“Ta nhận lời cảnh cáo của ngươi, ta cũng cho ngươi một câu, đừng nói là giết cửu tộc phủ Thừa Tướng, dù có giết mười tám tộc, mười tám đời thì cũng không liên quan gì tới ta, thích giết cứ giết”.
Nếu không phải Giáng Tuyết ngăn lại, Thanh Phong đã nổi cơn thịnh nộ.
Lúc đỡ Dạ Mặc Uyên vào trong vạc, bọn họ vô cùng căng thẳng.
Làm như này rất có thể chủ tử sẽ bị bỏng chết.
Tuy Dạ Mặc Uyên bình tĩnh, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy cơ thể hắn cũng căng cứng.
Cuối cùng cũng tiến vào trong vạc, không hề ập đến cơn đau rát như trong dự tính, mà thay vào đó là chút ấm áp lâu lắm không có.
Thanh Phong và Giáng Tuyết mở to mắt, ngây ngốc nhìn vạc nước sôi sùng sục nhanh chóng đóng thành băng sau khi Dạ Mặc Uyên bước vào.
Việc này…
Làm sao có thể như vậy?
Cố Thanh Hy bực bội nói: “Còn ngây ra đó làm gì, cho lửa to lên, muốn để chủ tử nhà các ngươi chết cóng sao?”
Mặc dù còn nhiều nghi ngờ, nhưng Thanh Phong, Giáng Tuyết vẫn bảo nhau thêm củi thêm lửa.
Nhưng bất kể bọn họ thêm bao nhiêu củi lửa, cũng không thể làm tan hết băng trong vạc.
Dạ Mặc Uyên thở phào nhẹ nhõm.
Hắn đã đánh cược đúng.
Người phụ nữ này thực sự không hại hắn.
Hắn bị trúng hàn độc, từ khi sinh ra chỉ có thể cảm nhận được giá lạnh, chưa từng biết ấm áp là như nào.
Nhưng vừa rồi lúc hắn vào trong vạc, xương cốt tứ chi liền cảm nhận được hơi ấm.
Giáng Tuyết lau đi những giọt mồ hôi nóng hổi, nghiêng đầu hỏi Cố Thanh Hy: “Cố tiểu thư, không thể làm tan băng được, phải làm thế nào bây giờ?”
“Có thể làm thế nào, tiếp tục thêm củi lửa thôi”, Cố Thanh Hy ngáp dài, cơn buồn ngủ ập đến, dứt khoát nằm bò lên bàn ngủ thiếp đi.
Khóe miệng Giáng Tuyết giật giật, không quan tâm đến sức nóng, không ngừng thêm củi, cố gắng cho lửa cháy to nhất có thể.
Nhiệt độ bên ngoài cực cao, đặc biệt là Thanh Phong và Giáng Tuyết, bởi vì liên tục thêm củi, nóng tới mức mồ hôi chảy đầm đìa, khuôn mặt khôi ngô đỏ bừng.
Mặc dù những tảng băng trong vạc đã tan chảy, nhưng hiệu quả rất nhỏ.
“Bịch…”
Một tiếng đập bàn giận dữ vang lên, khiến Cố Thanh Hy giật mình tỉnh giấc.
Nàng dụi đôi mắt ngái ngủ của mình, hỏi: “Trời sáng rồi sao?”
Tính khí của Giáng Tuyết tốt hơn Thanh Phong, nếu không cũng tức đến không chịu nổi rồi.
Hắn ta nói từng câu từng chữ: “Băng trong vạc của chủ tử đã tan hết rồi”.
Chữa bệnh cho chủ tử mà có thể ngủ quên giữa chừng, gan của người phụ nữ này sao có thể lớn như vậy?
Cố Thanh Hy vừa mở mắt đã thấy Thanh Phong tức giận bừng bừng trừng mắt nhìn mình, những giọt mồ hôi nóng hổi như hạt đậu tuôn ra như mưa.
Dạ Mặc Uyên cũng đầy sát khí.