“Nực cười, làm sao bổn vương có thể thẹn thùng được”.
“Thế thì nhanh lên, lò mò tốn hết thời gian ngủ của ta, cơ thể ngươi từ trên xuống dưới có còn chỗ nào ta chưa thấy đâu”.
“Soạt…”
Không chỉ căn phòng, mà cả Vương phủ đều chìm trong bầu không khí âm độ, còn có thể thấy sát khí chợt thoáng lướt qua.
Thanh Phong, Giáng Tuyết cúi đầu xuống thật thấp.
Nếu có thể, bọn họ chỉ muốn cút khỏi nơi này.
Cố tam tiểu thư liều mạng đến thế là cùng, đúng là chưa mở ra thì không biết trong bình có gì mà.
Cố Thanh Hy rùng mình, lờ mờ cảm thấy mình vừa mới đặt một chân xuống địa ngục.
Nàng không hề nghi ngờ, chỉ cần nàng nói thêm một câu nào nữa, Dạ Mặc Uyên chắc chắn sẽ lấy mạng nàng.
“Cố Thanh Hy, cô tưởng bổn vương không dám giết cô ư?”
“Dám dám dám, ngài là Chiến thần, tay cầm trọng binh, hô mưa gọi gió, muốn giết ta còn dễ hơn cả bóp chết một con kiến. Nhưng ta chỉ muốn hỏi ngài một câu, rốt cuộc ngài có muốn chữa bệnh hay không? Nếu không thì ta đây về ngủ”.
Nhìn dáng vẻ lười nhác của Cố Thanh Hy, Dạ Mặc Uyên hận không thể bóp chết nàng.
Hắn không biết mình trở nên tốt tính đến thế từ bao giờ, nếu là trước kia, nữ nhân này đã sớm bị băm nát cho chó ăn rồi.
Tay Dạ Mặc Uyên khẽ run lên, một lúc lâu mới ném cho Giáng Tuyết một ánh mắt, bảo hắn ta tới đây cởi áo.
Giáng Tuyết hết sức cẩn thận, sợ chủ tử nổi bão.
Sau khi cởi quần áo, cơ thể rắn chắc màu lúa mạch xuất hiện, hai mắt Cố Thanh Hy sáng ngời, nhìn chằm chằm.
“Chậc chậc chậc, lần trước không nhìn kỹ, không ngờ dáng người của ngươi lại tốt thế, chẳng có chút sẹo nào, cái định mệnh, tám khối cơ bụng đó hấp dẫn quá đi chứ”.
Hàng ngàn con quạ bay qua đầu Thanh Phong, Giáng Tuyết.
Dạ Mặc Uyên chỉ thốt ra đúng một câu: “Người đâu, kéo nàng ra ngoài cho chó ăn”.
“Đừng đừng đừng, ta thu hồi những lời vừa nói, xin ngươi bớt giận, ta mà chết rồi thì ai chữa bệnh cho ngươi, có muốn kéo ta ra ngoài cho chó ăn thật thì cũng phải chờ đến lúc ta chữa khỏi bệnh cho ngươi đã chứ. Hơn nữa, ta cũng chỉ khen dáng người ngươi đẹp thôi mà, đâu có nói xấu gì”.
“…”
Dạ Mặc Uyên đã hiểu được một đạo lý.
Nữ nhân này chỉ cần mở miệng là có thể khiến một người đang sống sờ sờ phải tức chết.
“Còn chưa chịu thi châm”.
“Đây đây”, Cố Thanh Hy cầm lấy ngân châm, đâm thẳng vào huyệt Bạch Hội của hắn, sức rất mạnh, khiến Dạ Mặc Uyên đau đến mức phải nhíu mày.
“Ồ, hơi trật rồi, ngươi chịu chút nha, ta châm lại lần nữa”.
“…”
Chắc chắn nữ nhân này cố tình.
Ghim kim thôi mà cũng có thể trật được hả?