Cố Thanh Hy xoa trán, nhà họ Tiêu dù có mạnh hơn, Dạ Mặc Uyên cũng không phải hiền lành, ngay cả Hoàng đế hắn cũng không coi ra gì, huống chi là một Tiêu lão tướng quân.
Nàng sợ Tiêu Vũ Hiên nói ra điều gì đó lại chọc giận hắn, nàng chỉ có thể vội vàng mở miệng nói: “Tiểu Hiên Hiên, ngươi vẫn không tin ta sao? Đêm đã khuya rồi, chúng ta ngày mai gặp lại ở học viện đi, cả Tiểu Phong Phong nữa, ngày mai chúng ta trò chuyện một chút”.
“Tiểu Hiên Hiên? Tiểu Phong Phong?”
Dạ Mặc Uyên phóng ra tín hiệu nguy hiểm, ai cũng biết hắn đã rất tức giận, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Hết lần này tới lần khác Cố Thanh Hy khinh thường hắn, nàng chỉ đám người đang run lẩy bẩy quỳ đầy đất.
“Chuyện của hai ta có thể quay về rồi tính không, nhìn xem ngươi dọa cho toàn phòng sợ hết rồi kìa”.
“Về phủ”.
Một câu về phủ vang lên, binh lính hai bên trái phải lập tức thu đội.
Trái phải trước sau của Cố Thanh Hy đều có cao thủ đang đứng, dù nàng có mọc thêm cánh cũng khó mà chạy trốn được.
Nói là cùng nhau trở về phủ, thà nói rằng áp giải nàng về phủ thì đúng hơn.
Thân hổ Thanh Phong Giáng Tuyết khẽ chấn động.
Chủ tử nghe thấy Cố Tam tiểu thư tới Vô Ưu Quan tìm niềm vui, công khai cắm sừng hắn, giận đến mức ly trà bị bóp nát vụn.
Bọn họ cho rằng chủ tử tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Cố Tam tiểu thư.
Không ngờ Cố Tam tiểu thư nói trở về phủ, chủ tử liền thật sự quay về phủ?
Đây còn là chủ tử quả quyết sát phạt, máu lạnh vô tình của bọn họ sao?
Tiêu Vũ Hiên nhấc chân muốn đuổi theo.
Dịch Thần Phi giữ tay hắn ta lại: “Dạ Vương chỉ có giận, không có sát khí, nếu ngươi tiếp tục xông về phía trước, người chết không phải Cố Tam tiểu thư, có lẽ là ngươi đấy”. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Nhưng nha đầu xấu xí cắm cho hắn cái sừng lớn thế, tính khí… hắn tốt vậy ư?”
Không phải nói chiến thần vui giận bất thường, hung hãn tàn bạo sao?
“Ta tin nàng sẽ không dẫn bản thân vào nơi nguy hiểm đâu”, tính mạng toàn tộc đều buộc trên người nàng, làm sao nàng dám để mình xảy ra chuyện được.
“Cũng phải, nha đầu xấu xí yêu ma tinh quái, không dễ dàng bị bắt nạt như vậy đâu”, chỉ là người kia chính là chiến thần, trong lòng hắn ta vẫn không yên lòng.
Diệp Phong như đang suy nghĩ đến bối cảnh của bọn họ, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng kia lóe lên một tia phức tạp, một lúc sau hắn ta cũng rời khỏi Vô Ưu Quan.
Chiến thần rời đi, đám người của Vô Ưu Quan mới cảm giác toàn thân bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Mới vừa rồi bọn họ còn tưởng rằng mình phải chết.
“Vừa rồi người đó thật sự là chiến thần Dạ Vương gia giết người như ngoé, tàn bạo máu lạnh sao? Không phải nói hắn bệnh đến thoi thóp à? Tại sao nhìn trạng thái tinh thần lại tốt như vậy?”
“Trên cõi đời này nào ai dám giả mạo chiến thần Dạ vương gia? Huống chi tiên thơ Dịch công tử và Tiêu công tử đều gọi hắn là chiến thần, thân phận hai người bọn họ vinh quang lẫy lừng như vậy, chẳng lẽ còn có thể nhận lầm người”.