Cố Thanh Hy không biết tú bà làm thế nào mà thuyết phục được Diệp Phong nhưng lại thấy Diệp Phong lạnh mặt đi đến trước mặt nàng.
Tú bà đứng bên cạnh dốc sức khen ngợi.
“Diệp Phong nhà chúng ta mặc dù không biết cách nói chuyện, nhưng hắn ta lại anh tuấn nhất trong Vô Ưu Quán của chúng ta, hơn nữa hắn ta đã từng đọc đủ thứ thơ văn sách vở, tài hoa vô cùng, những công tử bình thường khác tuyệt đối không thể sánh được”.
Cố Thanh Hy gật đầu.
Về điểm này nàng không phủ nhận.
Vốn dĩ nàng cảm thấy đám mỹ nam trong đây cũng coi như không tệ, nhưng khi Diệp Phong xuất hiện thì những người kia đã bị vứt thẳng qua chín tầng trời luôn rồi.
Còn về tài học…
Hạng hai của đại hội đấu văn há lại là hư danh.
Tú bà này sợ là cũng không biết Diệp Phong được hạng hai trong đại hội đấu văn ấy chứ.
“Diệp Phong nhà ta bình thường không uống rượu cùng khách, nhưng bà cô vừa tốt tính lại hào phóng rộng lượng nên Diệp Phong nhà ta mới…”.
“Được rồi được rồi, cái gì mà nhà bà với không nhà bà, nói cứ như hắn ta là con trai bà không bằng, bà lui xuống đi”.
“Vâng…”, tú bà ngượng ngịu rời đi.
Cố Thanh Hy chỉ vào vị trí bên cạnh cười hi hi nói: “Tiểu Phong Phong, cách biệt mới không đến một ngày mà chúng ta lại gặp nhau rồi, mau ngồi xuống đi”.
“Tam tiểu thư, cô có gì căn dặn thì cứ nói thẳng”.
“Ta đâu dám căn dặn gì ngươi, chỉ là muốn làm bạn với ngươi mà thôi”.
“Xin lỗi, ta trước giờ không kết giao bạn bè”.
“Vậy ngươi uống với ta vài chén”.
“Ta không uống rượu”.
“Vừa rồi tú bà đã nhận của ta mười vạn lượng bạc, chẳng lẽ mười vạn lượng bạc mời ngươi một chén cũng không được sao?”
Diệp phong khẽ nhíu mày.
“Nếu như ngươi không uống thì ta đành phải bảo tú bà trả lại mười vạn lượng bạc cho ta”.
Bờ môi mỏng lạnh lẽo của Diệp Phong khẽ rung lên, khổ sở nói: “Ta chẳng qua chỉ là một kẻ nghèo hèn, tam tiểu thư hà tất phải nhiều lần trêu cợt ta”.
“Ta đâu có trêu cợt ngươi, chỉ là hôm nay ta thấy vui, muốn tìm người uống cùng ta vài chén, mà Tiểu Hiên nhà ta lại cứ không cho ta uống rượu cùng với mỹ nam khác, ta chỉ đành phải tìm ngươi vậy”.
“Mấy chén?”, Diệp Phong lời ít ý nhiều, không muốn dây dưa mãi với Cố Thanh Hy.
“Uống ba chén trước đi”.
Cố Thanh Hy ngồi đầy lười nhác, một tay chống cằm yên lặng nhìn một tay Diệp Phong cầm rượu, một tay cầm chén, vô cùng thoải mái uống liền ba chén.
“Tiểu Phong Phong, ngươi không chỉ có vẻ ngoài đẹp mà động tác lúc uống rượu cũng thật mê người”.
Tiêu Vũ Hiên chửi: “Hám trai”.
Dịch Thần Phi vừa gảy đàn vừa cười khổ.
Tiểu nha đầu này bảo hắn ta đánh đàn, khúc nhạc của hắn ta còn chưa đánh hết mà nàng đã lại đi quyến rũ một mỹ nam khác rồi.