“…”
Chắc chắn là Dịch Thần Phi cố ý khiến hắn ta nhìn mà thèm.
Tên này cũng không ra gì giống hệt Thượng Quan phu tử.
Người trông càng dịu dàng, lòng dạ càng xấu xa.
Cố Thanh Hy cầm lấy nhẫn không gian, chiếc nhẫn có màu xanh dương nhạt, đeo vào ngón giữa, không lớn không nhỏ, rất vừa vặn, tựa như đo theo ngón tay của nàng vậy.
“Chiếc nhẫn này sử dụng như thế nào?”
“Cô đeo vào tay, sử dụng bằng suy nghĩ là được”.
Cố Thanh Hy thử sử dụng suy nghĩ thu hồi hai rương ngân phiếu, không ngờ hai rương ngân phiếu lớn thật sự biến mất.
Nàng tò mò, lại lấy hai rương ngân phiếu ra, sau khi thử mấy lần, nàng hài lòng cong môi.
“Nhẫn không gian này được đấy, ta thích, cảm ơn ngươi, Thần Phi đại ca”.
Sau khi nói ra câu Thần Phi đại ca, Cố Thanh Hy cũng sửng sốt.
“Cô thích là được”, Dịch Thần Phi cười khẽ.
Cố Thanh Hy giơ nhẫn không gian trong tay lên, cười nói với Cố Thừa Tướng: “Cảm ơn năm mươi vạn lượng bạc của ông, à không, là bảy mươi vạn lượng bạc”.
Sau đó, nàng dẫn theo Dịch Thần Phi và Tiêu Vũ Hiên nghênh ngang rời đi, để lại một câu: “Tối nay chúng ta tìm một chỗ để tiêu xài hưởng thụ đi, xem có thể tiêu sạch năm mươi vạn này không”.
Đám người Cố thừa tướng tức đến xanh mặt, hận không thể đập nát những thứ trước mặt.
Đại phu nhân lộ vẻ đau đớn: “Lão gia, chả nhẽ để nàng ta lấy 50 lượng bạc dễ dàng vậy sao?”
Cố thừa tướng tức giận rống lên: “Có học viện Hoàng Gia chứng kiến, bà dám làm trái à?”
Đại phu nhân ôm lấy ngực, đau đến không thở nổi.
Năm mươi vạn lượng bạc đấy… không biết mất bao lâu mới kiếm được…
Sau khi rời khỏi phủ thừa tướng không lâu, mấy người Cố Thanh Hy bị hai nhóm áo đen không rõ lai lịch bao vây.
Cả hai nhóm gần như trăm miệng một lời: “Chỉ cần ngươi giao ra chuông Phá Hồn, ta có thể tha mạng cho các ngươi”.
Cố Thanh Hy giơ hai tay lên: “Chuông Phá Hồn chỉ có một, ta giao cho bất kỳ ai trong các ngươi thì nhóm người còn lại cũng sẽ không tha cho ta, vậy phải tính sao đây?”
Hai nhóm áo đen liền giơ đao chém nhau loạn xạ.
Cố Thanh Hy lắc đầu.
“Chậc, với trí thông minh này… là do ta u mê, thôi thôi, ta đi Vô Ưu Quan”.
Tiêu Vũ Hiên ngước nhìn Cố Thanh Hy và Dịch Thần Phi sóng vai đi phía trước, rồi lại tròn mắt nhìn hai nhóm áo đen chém nhau đến độ đầu rơi máu chảy phía sau.
“Vậy cũng được hả?”, khó trách nha đầu xấu xí đó nói chỉ số thông minh của bọn họ thấp.
“Này, các ngươi chờ ta một chút!”
Vô Ưu Quan chính là động tiêu hồn lớn nhất đế đô.
Nơi đây không chỉ hội tụ các mỹ nhân tuyệt sắc đỉnh cao trên khắp cả nước, mà còn có nhóm tiểu quan đa tài đa nghệ, dung mạo tuấn tú.