Cố Thanh Hy cười nói với Trạch Vương: “Đã nói đừng đánh cược lớn như vậy, ngươi khăng khăng không nghe, nhìn đi, ngay cả ổ chó cũng không ở được”.
“Ngươi nói ai là chó?”
“Ta nói ngươi là chó sao?”
“Ngươi nói Vương phủ của ta là ổ chó”.
Cố Thanh Hy nghiêm trang hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ nhà ngươi không nuôi chó? Ổ cũng bán rồi, vậy không phải chính là ngay cả ổ chó cũng không được ở”.
Dịch Thần Phi cười hì hì.
Nha đầu này rõ ràng là đang chỉ gà mắng chó.
Lồng ngực Trạch Vương phập phồng bất định.
Tại sao hắn ta cảm thấy lời của nàng lại kỳ quái như vậy?
Không đợi hắn ta cẩn thận phân tích ý tứ trong lời nói của Cố Thanh Hy, lại thấy Cố Thanh Hy đưa tay về phía hắn ta.
“Cái gì?”
“Đương nhiên là khế ước nhà khế ước đất, sao hả, ngươi sẽ không quỵt nợ đó chứ?”
Trạch Vương từ trong kẽ răng hung tợn phun ra một câu: “Nếu bổn vương thua, đương nhiên sẽ không quỵt nợ, nhưng dù sao ngươi cũng phải cho bổn vương mấy ngày chuẩn bị”.
“Có cả vương phủ và sáu tòa biệt viện, ngươi đường đường là Trạch Vương chẳng lẽ còn sợ sau khi ta thu nhà của ngươi, ngươi sẽ không có chỗ ở”.
Cố Thanh Hy không nói còn tốt, vừa nói câu này, Trạch Vương thiếu chút nữa tức đến bất tỉnh.
Mấy trận đánh cược trước hắn ta thua đến táng gia bại sản cũng không bồi thường nổi, lúc này Vương phủ và sáu tòa biệt viện cũng thua rồi, không phải đúng là không có chỗ ở sao?
Chuyện mất mặt như vậy, hắn ta làm sao có thể nói ra khỏi miệng được?
Cố Thanh Hy đồng tình quét mắt nhìn hắn ta, nàng thở dài: “Nhìn ngươi đáng thương như vậy, tạm thời để ngươi dọn đến một căn phòng ở một góc Vương phủ mấy ngày đi, tránh cho người khác nói ta không hợp tình hợp lý”.
Trạch Vương gầm rống: “Không cần”. Dù hắn ta lưu lạc đầu đường xó chợ cũng sẽ không cần một phần bố thí của nàng.
“Vương Bá, mang khế ước nhà đất đưa cho nàng ta”.
“A… Vương gia… cho thật sao?”
Vương Bá run lẩy bẩy, đây chính là của cải duy nhất của bọn họ, cho thêm thì thật sự mất tất cả.
“Cho”, Trạch Vương cả giận nói, cũng không quan tâm nơi này còn có Dạ Hoàng và sứ thần các nước, hắn ta oán hận rời khỏi đại hội đấu văn, để lại bóng lưng vắng lặng.
Mọi người đều đồng tình với Trạch Vương.
Nghĩ lúc đó Trạch Vương thân phận cao quý, tài hoa vô song, phong hoa tuấn dật, là bạch mã hoàng tử của tất cả nữ tử Dạ Quốc.
Tại đại hội đấu văn hôm nay, Trạch Vương không chỉ có thua táng gia bại sản, mà còn mất sạch mặt mũi, nói hắn ta từ thiên đường rớt xuống địa ngục cũng không quá đáng chút nào.
Dạ Hoàng mặt mày ủ rũ, cho tới thời khắc này, hắn mới biết thế nào gọi là mang đá đập vào chân mình.