Cố Thanh Hy cười cợt: “Trạch Vương gia, nếu khó chịu vậy thì trực tiếp nhận thua về chữa bệnh đi. Dù sao, chỉ là ba trăm vạn lượng bạc. Ta tin rằng với ngài thì nó cũng chỉ là một bữa ăn sáng”.
Trạch Vương cũng nghĩ hay là trực tiếp nhận thua, vì ván cờ Linh Lung này cực kỳ thâm ảo, Cố Thanh Hy tuyệt đối không thể nào giải được.
Nhưng nghe nàng ta nói vậy, Trạch Vương lại cố gắng nhịn, cắn răng tiếp tục.
Ba trăm vạn lượng bạc đó, nàng ta cho là ba trăm lượng, có thể tùy tiện rải ra ngoài chắc?
Vừa mới thua hai trăm vạn lượng, e rằng trong nhà đã rỗng tuếch. Nếu thua tiếp, hắn ta chắc chắn phải đi ra ngoài vay tiền.
Người hạ cờ đầu tiên là Kỳ Thánh, quân cờ kia của ông ta gần như là đi như không đi, vì bàn cờ cũng không vì con cờ đó mà có gì thay đổi.
“Đến lượt ta à”.
Cố Thanh Hy cầm quân trắng, nhìn bàn cờ rậm rạp, dường như đang do dự nên đặt chỗ nào.
Mọi người nhìn chằm chằm vào quân cờ của nàng ta, chỉ thấy Cố Thanh Hy nhìn bên này, lại nhìn bên kia, cuối cùng nhắm hai mắt lại thuận tay đặt xuống một quân.
Mọi người thầm rủa cả ngàn lần trong lòng, chờ nàng ta tự chui đầu vào rọ.
Nhưng họ lại làm sao cũng không nghĩ tới, quân cờ kia của Cố Thanh Hy lại giống như Kỳ Thánh, hạ xuống đều là nước cờ râu ria, ván cờ cũng chẳng có gì thay đổi.
Cố Thanh Hy cũng may mắn quá đó chứ, vậy mà cũng có thể khiến nàng ta đoán trúng?
Kỳ Thánh nghi nàng ta có phải đang cố ý vứt vấn đề khó nhằn ấy lại cho mình không.
Đúng lúc này, Diệp Phong cũng hạ xuống một quân.
Quân cờ này của Diệp Phong có thể nói là tìm được đường sống trong cõi chết, hắn ta đã làm cho quân đen xuất hiện ánh rạng đông.
Mọi người không kìm nổi khen: “Diệp tài tử hay cho một chiêu tìm được đường sống trong cõi chết, quân đen có hy vọng rồi”.
“Đúng đó, ngươi xem quân trắng đều bị quân đen bao vây, dù có chắp cánh cũng khó mà thoát được”.
“Cố Tam tiểu thư phải thua rồi”. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Cố Thanh Hy nhíu mày, trong mắt lộ ra vẻ khen ngợi.
Nước cờ này hạ rất hay, không những khiến bản thân giết ra khỏi vòng vây, còn vây ngược lại nàng. Diệp Phong này e rằng cũng không đơn giản như suy nghĩ của nàng.
Cố Thanh Hy cầm lấy quân trắng, thuận tay lười biếng vứt ra ngoài.
Hít…
Mọi người hít sâu một hơi, không dám tin nhìn bàn cờ.
Nước cờ… nước cờ kia của Cố Thanh Hy biết rõ phía trước cực kỳ nguy hiểm vẫn dũng cảm tiến lên liều chết xông ra ngoài. Đó là một loại can đảm thấy chết không sờn, cũng vì sự gan dạ ấy mà khiến quân trắng tìm được một cơ hội thoát khỏi vòng vây.
Quân trắng phá vây xông ra, đối đầu với quân đen.
Cái này…
Cố Thanh Hy chẳng thèm suy nghĩ đã trực tiếp hạ cờ.
Nàng ta là thuận tay hay am hiểu đánh cờ vậy?
Mặc dù có am hiểu thuật đánh cờ cũng không thể nào hóa giải nước cờ của Diệp tài tử trong thời gian ngắn như vậy mới đúng chứ?