Lại thấy Trạch Vương bị ong chích thương tích khắp người, ngay cả khuôn mặt phong hoa anh tuấn đó cũng bị sưng phồng, Kỳ Thánh nhìn cũng thấy đau.
“Cố Thanh Hy, không báo thù này, ta không phải đàn ông”.
“Ngài nói xem ngay từng này tuổi rồi, trong phủ không có đến một thị thiếp. Ai biết ngài có phải đàn ông không? Nhưng nếu ngài thực sự muốn chứng minh, thì trực tiếp cởi quần ra, cho mọi người nhìn là biết”.
Trạch Vương tức đến suýt thì ngất đi, các thái y vội vàng bấm huyệt nhân trung của hắn ta, chỉ sợ Trạch Vương xảy ra chuyện.
Tất cả mọi người có mặt đều tặc lưỡi.
Miệng lưỡi cô gái này cũng thật độc quá, cô ta không khiến Trạch Vương tức chết thì không cam tâm sao?
Dạ Hoàng không vui, lạnh giọng nói: “Trạch Vương bị thương nặng, đưa hắn xuống chữa trị trước đi”.
“Ta không đi, nếu hôm nay không thắng con đàn bà xấu xí này, ta thề không thôi”, Trạch Vương hằm hằm trừng mắt với Cố Thanh Hy, hận không thể lột da chặt xương nàng, chém thành tám mảnh.
Thái y khuyên: “Vương gia, ngài đang bị thương nặng, phải mau chóng chữa trị, tuyệt đối không được chậm trễ”.
“Cút, bản vương bị thương thế nào, bản vương tự biết rõ”, hôm nay bất luận thế nào, hắn ta cũng phải cho Cố Thanh Hy thân bại danh liệt.
“Ấy… vậy 200 vạn lượng bạc của ta thì sao?”
“Người đâu, đến phủ của ta lấy 200 vạn lượng bạc cho cô ta”.
Cố Thanh Hy nhếch miệng cười, tâm trạng vui vẻ: “Nếu Vương gia đã muốn tiếp tục thi đấu, thì tiếp tục thôi, trận sau đấu cái gì?”
Mã công công hoảng hốt nói: “Trận sau là thi đánh cờ, Kỳ Thánh ra một bàn cờ linh lung, chỉ cần có người có thể phá được thế cờ linh lung của Kỳ Thánh thì coi như người đó thắng”.
Cố Thanh Hy xua tai, kinh ngạc nói: “Người có quyền không phải là ta sao? Sao lại biến thành lão Kỳ rồi?”
“Ấy…”
Mã công công muốn vỗ tỉnh nàng.
Hàng chục năm nay không có ai có thể phá được thế cờ linh lung của Kỳ Thánh, lần này Kỳ Thánh đến học viện Hoàng Gia, có lẽ là đến đánh cờ với Thượng Quan phu tử, nhưng Thượng Quan phu tử không chịu nhận lời, Kỳ Thánh đành tham gia đại hội đấu văn, xem có ai có thể phá được không.
Thế cờ này, kể cả Thượng Quan phu tử và Dịch công tử có lên chơi, cũng chưa chắc có thể phá được, tam tiểu thư cũng thật ngông cuồng quá.
Kỳ Thánh vuốt bộ râu bạc phơ cười lớn ha ha: “Cô bé, lão phu không bắt nạt cô, chỉ cần cô có thể đi được ba nước cờ, thì ván này coi như cô thắng”.
“Lão Kỳ, ông đừng quên, ông còn là bại tướng dưới tay ta, 200 vạn lượng bạc nợ ta, lúc nào mới đưa cho ta”.
Lão Kỳ nghẹn họng, cười khổ lấy ra 200 vạn lượng bạc từ trong lòng, ném cho nàng: “Vừa nãy nhất thời sơ suất, lần này ta rất muốn xem xem cô phá thế nào”.
“Lão Kỳ, chắc không phải ông không phá được thế cờ linh lung cho nên mới mang chúng ta ra khai đao chứ”.