Cố Thanh Hy cười nói: “Hoàng thượng, không biết bức tranh bướm yêu hoa của ta có thể chen chân lên vị trí thứ nhất không?”
Dạ Hoàng nghẹn lại.
Đừng nói là một bức tranh, cho dù là hoa mẫu đơn thật ở trước mặt cũng không thể nào gọi tới nhiều bươm bướm như vậy.
Nếu cái này mà vẫn không thể đứng nhất thì đúng là chẳng thể nói nổi.
Nhưng… nếu đứng nhất thật thì chẳng phải là khiến chiến thật nở mày nở mặt sao?
Dạ Hoàng nhìn về phía sứ giả các quốc gia hỏi: “Các vị nghĩ trận thi vẽ này ai có thể đứng nhất đây?”
“Cái này… bức bách điểu triều phượng của Diệp Phong vẽ rất tinh tế tỉ mỉ, trông rất tự nhiên, mỗi một con chim đều hết sức sống động. Tuy ở trong tranh, nhưng cũng như muốn giương cánh bay lên. Hơn nữa, khí thế hào hùng của bức tranh ấy cũng không phải người bình thường có thể vẽ ra được”.
“Trái lại, bức tranh của Cố Tam tiểu thư chỉ là một đóa hoa mẫu đơn, nó quá đơn giản, nét vẽ cũng bình thường. Song, một bức tranh bình thường như vậy lại có thể thu hút đến hàng ngàn bươm bướm, người ngoài là không thể làm được. Theo ta thấy, hai người đều sàn sàn như nhau, thật sự khó mà lựa chọn”, sứ giả Sở quốc phân tích từng cái một.
Tuy ông ta rất muốn Kỳ Thánh có thể thắng, nhưng…
Từ trước đến nay, đại hội đấu văn vốn là công bằng. Nếu cứ thiên vị Kỳ Thánh, e rằng sẽ thành trò cười cho thiên hạ.
“Dịch công tử, ngươi tài hoa hơn người, đọc đủ thứ kinh thư, ngươi cảm thấy ai hơn ai?”
Dịch Thần Phi tao nhã nói: “Mỗi người mỗi vẻ, cả hai đều sàn sàn như nhau”.
Dạ Hoàng hơi thất vọng, chỉ có thể lại nhìn về phía Thượng Quan Sở, hy vọng hắn ta chọn Diệp Phong: “Phu tử nghĩ sao?”
Thượng Quan Sở khẽ rũ mắt, nhàn nhạt nói: “Cái nhìn của ta giống như Dịch công tử”.
Các quan lại đều bàn tán sôi nổi, có người nói Cố Thanh Hy hay, có người lại bảo Diệp Phong hay hơn, thoáng chốc lập tức ồn ào túi bụi.
Cuối cùng chỉ có thể bỏ phiếu, vậy mà bỏ phiếu ra lại hòa nhau.
Dạ Hoàng bất đắc dĩ, chỉ có thể tuyên bố: “Ván này, Cố Tam tiểu thư và Diệp Phong đều thắng và đạt giải nhất”.
Trạch Vương nhìn bức hoa mẫu đơn kia nghĩ nát cả óc, lơ đãng nhìn thấy nghiên mực của Cố Thanh Hy, lại nhớ đến nàng ta rót mật ong vào nghiên, trong đầu hắn ta thoáng chốc hiện lên cái gì đó.
Trạch Vương la lên: “Đợi đã, Cố Thanh Hy kia hoàn toàn không phải là vẽ giỏi gì, nàng chỉ là trộn mật ong vào mực, bươm bướm bị mật ong thu hút mới kết bè kết đội bay tới”.
Lời nói của hắn ta khiến tất cả mọi người vỡ lẽ.
Thì ra là thế, bọn họ nói mà, chỉ là một đóa mẫu đơn nở rộ, sao có thể gọi tới nhiều bươm bướm như vậy, không ngờ là nàng ta đã ăn gian.
“Một khi đã thế, vậy ván này Cố Tam tiểu thư không thể đứng nhất rồi”, Dạ Hoàng vội nói.
“Hoàng thượng, Trạch Vương vu oan cho ta, một chút mật như thế thì sao có thể gọi tới nhiều bươm bướm vậy chứ? Hơn nữa, mật ong của ta đặt trên bàn, nhưng sao bướm vẫn không tới? Huống chi là bôi lên tranh”.
“A… cái này…”, hình như cũng hơi có lý.
“Bươm bướm bị mặt ngoài lẫn lộn mới bị hoa giả thu hút nên bay đến hút mật”.
Cố Thanh Hy buông thõng hai tay, có vẻ rất là vô tội: “Trạch Vương luôn miệng nói ta lợi dụng mật ong để ăn gian, vậy hay là ngài tới thử một chút, xem mực nước trộn mật ong có thể gọi tới bươm bướm hay không?”