Đông Phương Thanh vànhững người khác cũng mau chóng bay về phía trước mặt Viên Chiêu Quân,mấy người cùng hai vị trưởng lão nhìn thẳng vào mắt.
Vũ Văn Dụccùng Quả Tĩnh luôn ở bên cạnh Viên Chiêu Quân, hai người mỗi người đỡmột cánh tay của nàng, đỡ nàng đứng dậy, đồng thời cơ hồ mở miệng hỏithăm: "Chiêu Quân, ngươi không sao chớ!"
"Chiêu Quân, ngươi tốt chứ!"
Nhận được ánh mắt lo lắng của hai người, Viên Chiêu Quân lấy lại nụ cười nhàn nhạt, "Ta không sao."
Lúc này hai vị trưởng lão lạnh lùng cùng cha con Đông Phương nhìn thẳng vào mắt nhau, "Đông Phương Thanh chuyện này không liên hệ gì tới ngươi,ngươi đừng liên hệ vào." Hai vị trưởng lão vào thời điểm Viên Chiêu Quân cùng Đông Phương Tiên tiến vào vườn trường thọ đã nhận ra Viên ChiêuQuân không giống người bình thường, trên người nàng có một linh khíthuần khiết, vì vậy bọn họ nhắm một mắt mở một mắt cho Viên Chiêu Quântiến vào vườn trường thọ, quả nhiên đúng như bọn họ đoán, bích ngọc quảtiên thật xuất hiện, hắn đã luyện hơn tám trăm năm Tiên thuật, nếu cóthể bay lên trời thành thần, thì bọn họ đối mặt sẽ chỉ có chết, cơ hộitốt như vậy ở trước mặt bọn họ, bọn họ đương nhiên là lợi dụng.
"Bích ngọc quả tiên nếu lựa chọn Viên cô nương, hai vị trưởng lão cần gì phải làm khó?" Edit tại dien_dan_le•quy☺don♠. Đông Phương Thanh nở nụ cườinhàn nhạt trên mặt, trong mắt lại lộ ra ý lạnh, nếu như hai vị trưởnglão không buông tha Viên Chiêu Quân, hắn sẽ vì vậy mà liều mạng.
Một người trong đó là Nhị Trưởng Lão tính khí luôn luôn táo bạo, nhìn ĐôngPhương Thanh che chở Viên Chiêu Quân, lên tiếng nói: "Đừng nói nhảm, nếu qua nửa canh giờ, bích ngọc quả tiên cùng với cơ thể cô ta hòa làm một, đến lúc đó chúng ta không thể lấy bích ngọc quả tiên ra được."
Đại Trưởng Lão nghe xong, gật đầu một cái, giơ tay lên đối phó với ĐôngPhương Thanh trước mắt, bởi vì hắn là người thực lực mạnh nhất trong đám người này.
Đông Phương Thanh cũng không chần chừ, sử xuất Tiên thuật, tới đối kháng.
Hai phe lực lượng cường đại một hiện lên bạch quang một hiện lên hoàngquang, hai cổ ánh sáng đụng vào nhau phát ra tiếng nổ mạnh lớn, tronglúc hai vị trưởng lão vào vườn đã kết xuất kết giới, hai người cai quản ở ngoài cửa trông chừng cũng không nghe thấy động tĩnh bên trong.
Đông Phương Thanh cùng Đại Trưởng Lão đối kháng, vì biết Nhị Trưởng Lão lựclượng cường đại, sợ Đông Phương Thiệu cùng bọn người Vũ Văn Dục sẽ không thể đối kháng vì vậy nói: "Các ngươi mau dẫn Viên cô nương rời đi."
"Muốn rời đi, không có lối thoát." Nhị Trưởng Lão thẳng tắp hướng Đông Phương Thiệu cùng đám người Vũ Văn Dục một chưởng, mấy người đem Viên ChiêuQuân bảo hộ ở sau lưng, đều dùng mười phần công lực của bọn hắn tới đốikháng, mấy đạo hồng sắc quang cùng bạch quang của Nhị Trưởng Lão va chạm cùng nhau, phát ra tiếng vang nổ tung. Viên Chiêu Quân thấy sửng sốtmột chút, chính mình lại không võ công, không có biện pháp giúp.
Một lát đi qua, Quả Tĩnh lực lượng không đủ, sắc mặt trở nên tái nhợt, chỉchốc lát sau trong miệng của hắn tràn ra máu, sau đó bị bạch quang bắnra mấy thước rơi trên mặt đất.
Viên Chiêu Quân thấy thế, tiến lên đỡ Quả Tĩnh, "Quả sư huynh, ngươi làm sao vậy rồi hả? Ngươi không sao chớ!"
"Ta còn tốt." Quả Tĩnh bị trọng thương, ngồi dậy xong, liền tĩnh tọa bắt đầu tự động vận công chữa thương.
Viên Chiêu Quân lo lắng nhìn mặt Quả Tĩnh tái nhợt, sau đó lại lo lắng quay đầu nhìn về phía Đông Phương Thiệu, Vũ Văn Dục cùng Tôn Hồng. Đang lúcnày, đầu của nàng đột nhiên đau, một chút xuất hiện thoáng qua trongđầu. Tiếp theo đó là toàn thân bắt đầu nóng lên, nóng đến như nàng bịlửa thiêu, mấy phút đi qua, nàng lại bắt đầu lạnh, lạnh khiến nàng runlên. D~D~L~Q~D~
Quả Tĩnh cảm thấy Viên Chiêu Quân khác thường,thu lại chân khí, tra xét Viên Chiêu Quân, nhìn dáng vẻ của nàng, hìnhnhư rất khó chịu, hắn cũng không biết xảy ra chuyện gì, vội vàng xuấtkhẩu hỏi: "Đông Phương tiền bối, Chiêu Quân tại sao một hồi nóng một hồi lạnh, nàng giống như rất khó chịu!"
Đông Phương Thanh cùng ĐạiTrưởng Lão đánh nhau đang trong lửa nóng, nghe được câu hỏi của QuảTĩnh, vội nói: "Không có chuyện gì, đây là bích ngọc quả tiên đang cùngViên cô nương dung hợp lại." Hắn thật sự không có biện pháp giải thíchnhiều hơn nữa, bây giờ là thời khắc mấu chốt, không thể bị cắt đứt, nếukhông Viên Chiêu Quân sẽ bởi vì không chịu nổi lực lượng của bích ngọcquả tiên sẽ tự bạo mà chết.
Quả Tĩnh biết đây là bích ngọc quả tiên đang tác quái, cái gì cũng không làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng chịu khổ.
Vũ Văn Dục cũng biết bọn Nhị Trưởng Lão kết giới cao, bọn họ hiện tại muốn làm đó là kéo dài thời gian đối kháng với hai vị trưởng lão, nhưng màba người bọn hắn giống như càng ngày càng không địch lại Nhị Trưởng Lãođược nữa.
Mấy người sắc mặt đều rất không tốt, trên trán là mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu chảy xuống.
Viên Chiêu Quân toàn thân khó chịu, nàng không biết võ công, không thể dùngchân khí đi quy thuận những lực lượng kia, chỉ có thể mặc cho những lựclượng kia ở toàn thân tán loạn, tiếp trong đầu lại bắt đầu thoáng hiệnhình ảnh, có hình ảnh nàng cùng bạn tốt Yến Tử ở hiện đại đi chơi cùngnhau, bởi vì nàng dáng dấp trung tính nên bị người cười nhạo, tiếp hìnhảnh dừng lại lúc nàng giải phẫu ngực lớn, nàng xuyên qua, đến trong thân thể thiên kim Tướng phủ Viên Chiêu Quân.
Tiếp theo đó là nàng vì luyện Tam Dương thần công, vì không muốn chết nên luôn ở cùng Vũ VănDục, hình ảnh nhìn nàng chết khi đó, nhìn Vũ Văn dục bởi vì nàng màkhiến bản thân trở nên thê thảm, nhìn hắn cả đêm hầu bên cạnh thi thểcủa nàng vừa nói chuyện, cuối cùng nhìn đến hắn đi cứu nàng, hắn hôn mêbất tỉnh một năm.
Những thứ kia mặc kệ là nàng nên nhớ mà lạiquên, chỉ cần nàng cùng Vũ Văn Dục ở chung một chỗ có liên quan trí nhớđều hiện ra giống như đầu óc nàng là máy chiếu phim vậy!
Thânthể của nàng lạnh không ngừng run rẩy, lạnh đến toàn thân đỏ bừng, nhưng bởi vì những ký ức kia, nàng bất tri bất giác chảy xuống lệ. Giờ khắcnày, nàng mới biết Vũ Văn Dục vì nàng bỏ ra rất nhiều.
Vũ Văn Dục cùng Tôn Hồng, Đông Phương Thiệu lúc này đã chống đỡ không được liền thua trận, ba người cũng bị lựclượng cường đại của Nhị Trưởng Lão bắn ra mấy thước, ba người đều bị nội thương, trong miệng khạc ra máu.
Chỉ có Vũ Văn Dục bịthương giác khinh, ói máu cũng ít hơn, nhìn Nhị Trưởng Lão đi về phíaViên Chiêu Quân, Vũ Văn Dục phản xạ có điều kiện phi thân ngăn ở trướcngười của Viên Chiêu Quân.
Ở thời khắc Nhị Trưởng Lão một chưởng đánh xuống, hắn thay nàng cản lại một chưởng kia, như vậy chưởng phongnhư vài chục thanh đao bén nhọn đánh vào ngực của hắn. Nhất thời, trongmiệng hắn khạc ra rất nhiều máu, cả thân người bao một màu đỏ.
Thấy tình huống như thế, mọi người đều là cả kinh, Đông Phương Thiệu cùngTôn Hồng lần nữa ra sức đứng dậy hướng tới Nhị Trưởng Lão phát động công kích. Nhưng lực lượng của hai người hình như quá ít, Nhị Trưởng Lão chỉ dùng mấy chiêu liền đem hai người lần nữa đánh ngã trên mặt đất.
Quả Tĩnh nhìn thấytình huống như thế, trong lòng hết sức gấp gáp, thấy Nhị Trưởng Lão điđến phía Viên Chiêu Quân từng bước một, hắn quýnh lên, kêu lên: "ĐôngPhương tiền bối, cứu mạng!"
Đông Phương Thanh nghe được tiếng cầu cứu, vừa phân tâm, quay đầu thấy người bên kia bị đánh đến trọngthương, tâm hoảng hốt, sử xuất toàn lực cùng Đại Trưởng Lão đối kháng.
Đang ở lúc Đông Phương Thanh phân tâm trong nháy mắt, Đại Trưởng Lão cũngdùng toàn lực hướng Đông Phương Thanh công kích, hai bên công lực chạmnhau nổ tung, âm thanh kia đủ để đánh vỡ màng nhĩ của người ta, tốt làngười ở chỗ này võ công rất tốt, coi như Viên Chiêu Quân không có võcông, cũng có quả tiên che chở.
Đông Phương Thanh và Đại TrưởngLão hai bên tổn hại, cũng bị đánh ngã trên mặt đất, hai người từ bò dậy, hé miệng đều là máu tươi.
Đông Phương Thanh dù là bị thương cũng là mặt bình tĩnh, lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Đại Trưởng Lão. ĐạiTrưởng Lão bị thương cùng Đông Phương Thanh không sai biệt lắm, mà nhìnthấy Đông Phương Thanh bình tĩnh, hắn có chút hoài nghi thực lực củaĐông Phương Thanh, người này từ khi nào lại mạnh mẽ hơn hắn rồi?
Nhị Trưởng Lão thấy đối phương đều bị thương, cơ hội tới, hắn tiến lênhướng đến phía Viên Chiêu Quân, vào giờ khắc này, Vũ Văn Dục so vớinhững người khác phản ứng nhanh chóng, phi thân ôm Viên Chiêu Quân tránh đi, bởi vì hắn bị thương, tuy nói bảo vệ Viên Chiêu Quân, một chưởngkia vỗ vào ở trên người hắn, hắn bị đánh đến tựa như một miếng vải rách, y phục trên người cũng xé rách.
Tuy nói thân thể bị thương vôcùng đau, hắn cố nén đau, đem Viên Chiêu Quân để ở một bên, sau đó đứnglên lạnh lùng nhìn Nhị Trưởng Lão.
Lúc này cơ hồ Viên Chiêu Quân không có ý thức, trong đầu lộn xộn lung tung, những người khác xảy rachuyện gì nàng đều không biết.
Nhìn ánh mắt tử thần hiện lêntrước mắt, nhìn gương mặt giống như thần tiên, khiến Nhị Trưởng Lão cóchút ảo giác như đang nhìn thấy thần tiên. Hắn thật lâu mới lấy lại tinh thần, dùng toàn lực liền hướng đến Vũ Văn Dục đánh, người này thật đáng sợ, hắn không thể để cho hắn còn sống.
Ngay một khắc này, Vũ Văn Dục mặt bình tĩnh, chỉ thấy hắn bày ra mấy thủ thế phức tạp, đến lúcđối phương công kích mà nhắm mắt lại, tựa hồ đang tiếp nhận đối phươngđả kích, nhưng trong nháy mắt, trên người hắn tràn ra thứ ánh sáng nhànnhạt, mà lúc này toàn thân hắn đau đớn như bị xé nứt, trong lòng hắn cómột tín niệm, dù là sử dụng huyết nhục của hắn, linh hồn của hắn làm tế, hắn cũng muốn bảo vệ hắn Viên Chiêu Quân người hắn yêu.
Ánh sáng Vũ Văn Dục trên người tán phát càng lúc càng lớn, từ đỏ biến sắc thànhmàu trắng, cuối cùng biến thành màu xanh dương. Nhị Trưởng Lão dùng hếttoàn lực công kích, lại bị bắn ngược trở về, lực lượng kia thẳng tắpđánh vào chính trên người hắn, hắn còn không kịp phòng thủ, liền bịchính công lực của hắn đánh ngã xuống đất.
Hào quang màu xanh lam chiếu xuống mọi nơi trong vườn trường thọ, tiếp hai vị trưởng lão ngấtđi, những người khác bị thương được ánh sáng màu xanh lam ấy trị liệu,thương thế của bọn hắn trong nháy mắt khép lại.Edit tạidien~dan~le♦quy♦don~
Đông Phương Thanh nhìn ánh sáng màu lamquang tản ra từ Vũ Văn Dục, nho nhỏ nói thầm, "Hắn là ai? Vì sao có công lực như vậy?" Cho dù Đông Phương Thanh nhìn thấu chuyện thế gian, lạinhìn không thấu thân phận thật của Vũ Văn Dục, hình như nơi đó hắn không thể chạm đến.
Lam quang đi qua, tất cả khôi phục lại bìnhtĩnh, trong vườn trường thọ Đại Trưởng Lão cùng Nhị Trưởng Lão tựa nhưngủ thiếp đi, mà những người cai quản cũng lẳng lặng nhìn mọi chuyện xảy ra.
Mà lúc này Vũ Văn Dục hình như đã dùng hết lực lượng hắnđang có, hắn té xuống đất, nhắm hai mắt, gương mặt khổ sở, chân màythắt, hắn nghĩ mở mắt ra, làm thế nào cũng không mở ra được, từ từ, hắnmất đi ý thức.
Lúc này Viên Chiêu Quân trong đầu loạn, nàng hìnhnhư đi tới điện diêm vương, nàng nhìn thấy Diêm Vương nói với nàng muốnđưa lại trí nhớ của nàng, hơn nữa trả lại cho nàng một nửa linh hồn kia. Nàng muốn mở miệng hỏi, đây là xảy ra chuyện gì? Trước mắt của nàng đột nhiên biến đổi, nàng hình như tới một nơi khác, nàng một thân cổ đại,quần áo trắng như tuyết, nàng đứng ở nơi đẹp như tiên cảnh. Cảnh tượngtrước mắt đột nhiên lại biến đổi, nàng nhìn thấy Vũ Văn Dục ở trước mắtnàng biến mất, nàng quỳ trên mặt đất khóc, tiếp nàng lại đến điện diêmvương, Diêm Vương nói nguyện ý giúp nàng, bởi vì nàng là linh khí sởsinh thế gian vạn vật. Tiếp cảnh tượng trước mắt lại một lần biến đổi,nàng hình như biến thành đứa trẻ nhỏ, mẫu thân đặt tên nàng là ViênChiêu Quân.
Những thứ linh tinh này cứ xuất hiện liên tụctrong đầu nàng, nàng thỉnh thoảng rơi lệ, thỉnh thoảng cười vui, thỉnhthoảng khổ sở.
Nàng tỉnh lại nhìn một lần nữa thì trố mắt ra,người nàng đã trở lại nhà Đông Phương Thanh, nàng nằm ở giường lớn, tấtcả mọi người khẩn trương nhìn nàng.
Nàng mở miệng nói câu nói đầu tiên là, "Các ngươi không sao chứ!"
Mọi người nói không có việc gì, nàng đột nhiên lại hỏi: "Vũ Văn Dục đâu?Hắn ở đâu? Hắn thế nào?" Trong lòng nàng trống không, nàng hình như làmất đi điều gì đó quan trọng, đột nhiên nàng nhớ những hình ảnh kiatrong mộng, những thứ đó trở thành trí nhớ của nàng. Thì ra nàng thật sự xuyên qua thời không trở thành vợ chồng với hắn.
"Hắn...... tốt." Quả Tĩnh ấp a ấp úng nói.
Trong lòng nàng căng thẳng, "Hắn bị thương có phải không, các ngươi khôngphải cũng bị thương sao? Tại sao các ngươi không có việc gì, hắn cóchuyện gì sao? Hắn sẽ không chết!" Nàng nói xong, lệ ở trong hốc mắtkhông tự chủ được đảo quanh.
Nàng đứng dậy, cả người trở nên rấtnhẹ, nàng không có suy nghĩ nhiều, đi phòng của Vũ Văn Dục. Mọi người đi theo phía sau nàng, đến cửa gian phòng Vũ Văn Dục, Đông Phương Thanhđột nhiên nói: "Chúng ta đừng đi vào."
"Ừ." Mọi người gật đầu, đều ở đây bên ngoài chờ.Cập nhật nhanh tại dien_dan_le.quy.don
Viên Chiêu Quân nhìn Vũ Văn Dục lẳng lặng nằm, tựa như dáng vẻ lần đầu tiênnàng nhìn hắn đang hôn mê bất tỉnh, sắc mặt tái nhợt, không còn sứcsống.
Nàng ngồi ở bên giường, kéo tay của hắn, nói: "Ta đã khôi phục nhớ, Dục, ngươi mau tỉnh lại!"
Vũ Văn dục lẳng lặng nằm, không nhúc nhích.
Nàng chậm rãi nói qua nàng ăn bích ngọc quả tiên và những chuyện xảy ra,nàng nói: "Ta thật sự nhớ ngươi, chẳng qua tại sao ta phải đi gặp diêmvương điện đây? Hắn nói ta là linh khí sở sinh Thiên Địa Vạn Vật, nhưngta là người! Tại sao phải như vậy, chẳng lẽ những thứ này đều là chínhta nằm mơ sao?" Nàng không nghĩ ra nàng tại sao lại nhìn thấy DiêmVương, vì sao lại muốn trả lại trí nhớ của nàng, chính là những hình ảnh kì lạ linh tinh kỳ quái, hình như đó là kiếp trước của nàng, tuy nhiênnó tuyệt không rõ ràng, trừ hình ảnh, nàng cái gì cũng nhớ không nổi.
"Dục, ngươi nói chúng ta là không phải kiếp trước quen biết, nhưng ta cảmthấy được chuyện hình như không có đơn giản như vậy? Ngươi nói đến tộtcùng là đã xảy ra chuyện gì? Còn có sư phụ ta cùng Vân Du đại sư đi nơinào?" Những thứ này đều là vấn đề nàng không thể nghĩ ra khi nàng khôiphục trí nhớ.
Nàng nói rất nhiều lời, Vũ Văn Dục vẫn không tỉnh lại, nàng cuối cùng ra khỏi gian phòng, tìm Đông Phương Thanh.
Mọi người nhìn mặt của nàng, cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Đông Phương Thanh mở miệng trước, "Viên Chiêu Quân nhớ chuyện lúc trước?"
"Làm sao ngươi biết?" Viên Chiêu Quân vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, sau đó vộila lên: "Ngươi biết làm sao có thể khiến Vũ Văn Dục tỉnh lại chứ?"
Mọi người nghe nàng không phủ nhận, chính là thật nhớ chuyện luyện TamDương thần công, Quả Tĩnh cùng Tôn Hồng vô cùng vui vẻ, nắm tay của nàng nói: "Đồ đệ, ngươi thật nhớ sư phụ ta?"
"Ừ." Viên Chiêu Quân gật đầu một cái, nhìn Quả Tĩnh rồi nhìn về phía Đông Phương Thanh, "Có biện pháp nào hay không?"
"Có, chính là bản thân ngươi." Đông Phương Thanh lạnh nhạt nói.
"Ta có thể cứu hắn, chẳng lẽ ta là thuốc giải cho hắn?" Nàng cảm giácchuyện thật trùng hợp, trước kia hắn là thuốc giải của nàng, hiện tạinàng lại thành thuốc cho hắn.
"Không phải như vậy, là ngươi phảihọc được độ tức, đem linh khí ngươi độ cho Vũ Văn Dục, như vậy là hắn có thể tỉnh." Đông Phương Thanh nói.
"Nói như vậy ta thật là vạnvật linh khí sở sinh?" Viên Chiêu Quân có chút tin tưởng trước những kýức kia đều là thật, chỉ là này Đông Phương Thanh là ai? Sao lại điều gìcũng biết.DĐlequydon.
Đông Phương Thanh trước kia cũng không xácđịnh được thân phận của Viên Chiêu Quân, là sau khi nàng ăn bích ngọcThần Tiên, hắn mới xác định nàng chính là linh thần trong truyền thuyết.
"Không sai, ngươi chính là linh thần trong truyền thuyết." Đông Phương Thanh lạnh nhạt nói.
Tất cả mọi người là cả kinh, linh thần? Trước giờ bọn hắn chưa từn nghe qua thần có hình dạng như thế này..
Đông Phương Thanh chầm chập nói: "Linh thần chính là Thiên Địa vạn vật linhkhí sinh ra thần, nàng chính là có thể thanh lọc tội ác, mặc kệ là người tốt hay là người xấu, khi nhìn thấy linh thần, sẽ thích nàng, sẽ nghĩtrợ giúp cho nàng."
"Nói như vậy, lần đầu tiên ngươi giúp ta làbởi vì ta có linh khí?" Viên Chiêu Quân cau mày, đây là thế giới gì đây, không chỉ có chuyện xuyên qua thời không, còn có thần, còn có DiêmVương. Hơn nữa nàng một chút công lực cũng không có thì lại được cho là thần, nàng cảm thấy mình mặc kệ tin hay không nàng gần như bị thầnkinh. Nếu như nàng thật là linh thần, vậy tại sao Viên Tiểu Điệp trướcđây hận nàng như vậy? Sao không được nàng tâm linh, biến trở thành người tốt?
"Đúng, cho nên ngươi phải giúp Vũ Văn Dục tỉnh lại, đemlinh khí ngươi độ cho hắn, ngươi bây giờ mặc dù ăn bích ngọc quả tiên,nhưng là một chút công lực cũng không có, cũng sẽ không độ khí công, vìvậy ta sẽ dạy ngươi. Ba ngày sau, ngươi là có thể cứu Vũ Văn Dục rồi."Đông Phương Thanh lạnh nhạt nói.
Vũ Văn Dục chỉ là đã dùng hếttất cả lực lượng của hắn, cũng không phải thành người sống đời sống thực vật, vì vậy khi lấy được linh khí sẽ lập tức tỉnh lại.
ViênChiêu Quân mặc kệ Đông Phương Thanh nói thật hay giả, dù nàng là thầnhay bị thần kinh, chỉ cần có thể cứu Vũ Văn Dục, không có gì là khôngthể làm.
Viên Chiêu Quân khôi phục trí nhớ, đem sự tình nói ra rõ ràng với Đông Phương Thiệu, nói nàng sẽ không gả cho hắn, bởi vì nàngchỉ có một trượng phu là Vũ Văn Dục.
Đông Phương Thiệu không hềnói gì, chỉ là xoay người rời đi, ba ngày cũng không thấy bóng người. Mà Quả Tĩnh bởi vì Viên Chiêu Quân nhớ hắn trước kia mà rất vui vẻ, hắnkhông có ý khác, hắn chỉ nghĩ lẳng lặng sống ở bên cạnh nàng, nhìn nànghạnh phúc, hắn cũng rất vui vẻ.
Hai vị trưởng lão tỉnh lại hình như cũng không nhớ chuyện ở vườn trường thọ, tất cả lại khôi phục bình thường.
Viên Chiêu Quân bắt đầu luyện công, học tập độ tức, ba ngày sau, nàng họckhông khác biệt lắm. Mấy ngày nay nàng mới phát hiện, thân thể của nàngnhẹ hơn, vì ăn được quả tiên, nàng chỉ cần hơi động một chút, là có thểbay lên trời, muốn đi đâu đều có thể được. Biến hóa như thế, khiến nàngkhông thể không cảm thán quả tiên thật thần kỳ.
Miệng Viên ChiêuQuân hướng về phía miệng đem linh khí của mình độ cho Vũ Văn Dục, xongchuyện chờ Vũ Văn Dục tỉnh lại, nhìn hắn từ từ mặt đỏ thắm, nàng khôngkhỏi cười nói: "Thật có hiệu quả, Dục, ngươi nên tỉnh đi!"
Lôngmi Vũ Văn Dục giật giật, nhưng Viên Chiêu Quân không nhìn thấy, nhìn môi Vũ Văn Dục trở nên đỏ thắm, liền nghĩ đến thời gian trước kia họ đichung với nhau hạnh phúc, nàng không nhịn được, cúi đầu hôn lên môi củahắn.
Đang ở lúc nàng hôn lên môi hắn, lông mi của hắn run lênmột cái, sau đó hắn đột nhiên mở mắt ra, cảm thấy hắn thay đổi, nàngtrừng mắt nhìn hắn, hai đôi mắt to mở ra, cứ như vậy trừng nhau.
Vũ Văn Dục trong lòng âm thầm hả hê, đổi khách làm chủ, ngẩng đầu ôm lấy đầu của nàng, hôn nàng thật sâu.