Quản lý nhìn vào khuôn mặt tràn ngập phẫn nộ của Đường Tiểu Nhu, không nói được lời nào ra hồn. Ông ta định bảo Đường Tiểu Nhu xin lỗi Châu Kha, để anh ta đừng gây áp lực lên mình nữa, nhưng bây giờ xem ra không ổn!
Đường Tiểu Nhu cảm giác đầu hơi đau, cô thấy họ im lặng thì nói trước:
“Tốt nhất các người đừng nhắc đến Châu “thiếu gia” trước mặt tôi.”
Đường Tiểu Nhu mang lại cho công ty quá nhiều, quá nhiều lợi ích, hơn nữa trước giờ cô không để ý tiền bạc đến thế, vì tình nghĩa, vì hòa khí giữa đôi bên mà chịu thiệt về bản thân, họ nào muốn đuổi cô đi, chỉ định ra oai một chút!
Không ai nghĩ tới Đường Tiểu Nhu có thể nóng tính đến như vậy…
Sáng sớm vừa mở mắt ra gặp chuyện không vui, đến trưa thì bị đám người này bán đứng, Đường Tiểu Nhu chưa chửi thề đã là rất may. Trước giờ cô nhịn họ thật sự nhiều lắm, vài lần cắt xén tiền thưởng của cô, cô phát hiện còn chưa thèm vạch trần đâu!
Sự cường thế của Đường Tiểu Nhu đã khiến Tào Thực mở mang tầm mắt. Quen biết cô bao lâu nay chưa từng thấy cô nổi giận và lớn tiếng như vậy với ai bao giờ, có lẽ việc lần này đã vượt ngưỡng chịu đựng của cô rồi. Một người phụ nữ kiêu ngạo như Đường Tiểu Nhu sẽ không bỏ qua cho kẻ dám bôi nhọ mình.
Đường Tiểu Nhu thấy ai nấy đều im lặng giữ mình thì cười nói:
"Gọi tôi đến để giải thích, tôi đã giải thích rồi. Hợp đồng năm tới của chúng ta có thể không cần xem xét nữa. Tạm biệt."
Cô ra hiệu cho Tào Thực đi cùng mình, sau đó hiên ngang rời khỏi phòng họp. Đường Tiểu Nhu ký hợp đồng với công ty trong vòng một năm, mà thời hạn cũng đã sắp hết. Tào Thực thấy cô đi thì vội đuổi theo sau cô và hỏi:
“Em định rời khỏi nơi này thật sao?”
“Đúng vậy, không thì thế nào? Anh là người hiểu rõ nhất, thời gian qua em đã chịu đựng bọn họ nhiều rồi.” Đường Tiểu Nhu dừng chân, quay đầu nhìn Tào Thực: “Vậy còn anh? Có muốn cùng đoàn đội mở một công ty riêng không?”
Nghe đến đây, Tào Thực có phần hơi sốc. Hắn quả thật là từng nghĩ tới việc sẽ khởi nghiệp, mở một công ty đào tạo các tay đua, nhưng mà thứ nhất là hắn không có vốn, thứ hai là không có tự tin, cho nên mãi đến giờ hơn ba mươi tuổi vẫn chưa thực hiện được. Ngoài cuộc đua hằng năm thì thành phố S là nơi ăn chơi bậc nhất ở quốc gia này, tất nhiên sẽ tồn tại thêm nhiều thứ rất “thú vị” như các cuộc đua ngầm. Ở đó sẽ có những trận cá cược lên đến hàng tỷ bạc. Tuy rằng quốc gia không cho phép việc này, cá độ cũng giống như làm ăn phi pháp, sẽ đối mặt với án tù, nhưng nó vẫn là một trong những sự tồn tại đặc biệt của thành phố S, sừng sững qua bao năm.
Tào Thực lo sợ nhưng cũng muốn bắt đầu một công việc mới, mà hôm nay Đường Tiểu Nhu đột nhiên hỏi hắn đã khiến hắn chịu kích thích.
Đường Tiểu Nhu nói:
“Em sẽ ủng hộ anh hết sức.”
Tào Thực lúc này rất xúc động nhưng không thể đưa ra quyết định được, chỉ thở dài nói sẽ suy nghĩ.
Đường Tiểu Nhu trở về nhà để nghỉ ngơi một hôm, cô không đi học cũng không ra ngoài mà chỉ quây quần trong bếp với bố mẹ.
Tầm chiều, cô đột nhiên nhận được tin báo từ Tào Thực. Cứ nghĩ là vì chuyện ban sáng nên anh Tào liên lạc cho cô nhưng không phải. Có một người nào đó đã âm thầm liên hệ luật sư để kiện tất cả những kẻ buông lời không tốt về Đường Tiểu Nhu với tội danh xúc phạm đến danh dự nhân phẩm của người khác!
Cả mấy trăm người tham gia vào cuộc công kích tinh thần kia đều “nhận” được thư mời từ luật sư chỉ trong vòng nửa ngày. Người đầu tiên mở cửa và chào đón thư khởi kiện đã nghĩ đó là một trò đùa, cho đến khi nhìn thấy bên góc của tờ giấy có con dấu đỏ chót.
Người nọ thẫn thờ một lúc lâu mới cầm thứ trong tay lên đọc, càng đọc càng sợ hãi. Hắn lập tức gọi điện thoại cho bạn bè để báo tin, lập nhóm chat để nói về vụ việc.
Chỉ trong vòng nửa tiếng sau, lại tiếp tục có rất nhiều người nói rằng bản thân cũng nhận được thư khởi kiện. Nhiều người hay tin bắt đầu cảm thấy lo lắng, bởi vì họ cũng là một trong những kẻ từng lỡ miệng mắng Đường Tiểu Nhu lẳng lơ. Một đám người may mắn vội vàng đi tìm các bài viết cũ để xóa bình luận!
Đường Tiểu Nhu không hiểu rốt cuộc là ai lại dư tiền như vậy? Một hai người thì không nói, nhưng đằng này cả trăm cả ngàn người đều bị lôi ra kiện thì quả thật đáng sợ. Nếu chỉ nói riêng phần tiền thì con số kia khá khủng, cũng cần có thế lực nhất định mới có thể trong thời gian ngắn mà tóm gọn được gần hết người đăng bình luận ác ý!
Tào Thực còn nhắn đến một tin khác, nói:
“Không phải anh nghi ngờ em nhưng chẳng lẽ thật sự có một kim chủ nào đó đang để ý đến em à?”
Đường Tiểu Nhu vẫn còn đang hoang mang:
“Anh nghĩ cái gì vậy? Một tay đua như em thì cần kim chủ để làm gì?“
Cô không biết là ai ra tay, nhưng mà rất cảm ơn người nọ vì đã hết lòng bảo vệ cô, vì đã giúp cô dập tắt tin đồn nhảm nhí kia, dù tin đồn này chỉ thoáng qua và không thật sự ảnh hưởng lắm.
Cô theo dõi tin tức một lát rồi tắt máy đi ngủ, dù sao người ta cũng cố tình ẩn danh, không thể biết được.
Trong lúc đó, Nam Cung Cảnh đang đau hết cả đầu vì phải trao đổi với cả chục luật sư, nếu không phải có anh em chí cốt ở bên cạnh giúp đỡ, chắc hắn đã gục ngã từ lâu.
Một tên đập đập vai hắn và hỏi:
“Có phải cậu đã bán hết mấy cục cưng của mình đi để gom tiền hay không?”
Họ còn chưa biết gia cảnh thật sự của Nam Cung Cảnh, chỉ biết gia đình hắn thuộc diện có tiền, cụ thể là bao nhiêu thì lại mù tịt.
Nam Cung Cảnh đen mặt nhìn bạn mình:
“Cho dù thiếu tiền đến mức nào tôi cũng sẽ không bán xe.”
Nói đến đây hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhe răng cười rồi hất hất tóc tỏ vẻ mình bảnh bao:
“Bán thân thì được!”
Hắn trêu một câu làm mọi người bớt căng thẳng hơn hẳn, ra sức mắng hắn:
“Đồ điên!”
“Tự luyến quá rồi đó! Mặt dày thì cũng có mức độ thôi, nào ngờ được cậu dám nghĩ mình đẹp trai?”
Nam Cung Cảnh nhún vai, sau đó rút điện thoại ra soi lại khuôn mặt ngũ quan góc cạnh của bản thân, nói:
“Chỗ nào không đẹp?”
Hắn nói xong toàn trường yên tĩnh mất một lúc, ba bốn người bạn của hắn đều phát ra tiếng khịt mũi khinh thường nhưng không lên tiếng phản đối, bởi vì hắn thật sự có vốn để nói câu kia. Không hiểu sao ông trời lại ưu ái cho tên này cái khuôn mặt sát gái như thế, đi đến đâu cũng có khối người chú ý.