Cuồng Nhiệt Khi Yêu

Chương 8: Không biết nói chuyện thì bớt nói lại chút



"Cẩm Dư, giải lao sau giờ học, tớ và Lạc Vũ đưa cậu đi tham quan hoa viên của trường nha". Trở lại lớp học, Ôn Nghi San bỏ bình nước xuống, vào chỗ ngồi rồi cất giọng ngọt ngào nói với cô.

Lạc Vũ là bạn cùng bàn của Ôn Nghi San.

Lớp 7 ban đầu có 48 người, 2 người 1 bàn, tổng cộng có 4 dãy, mỗi dãy 6 hàng.

Tống Cẩm Dư 1 mình 1 bàn, xếp sau cùng của lớp học. Vị trí rất lạc lõng và khó xử.

Trước khi quen với các bạn học khác, có Ôn Nghi San vẫn hơn không có ai.

"Được". Cô nghĩ vậy bèn gật đầu đồng ý.



Lúc này ở hành lang, từ hàng đầu tiên của lớp học, một bạn học nữ tiến lại đây. Bạn nữ dường như rất được hoan nghênh, nụ cười ấm áp, mái tóc dài buông xõa sau lưng, phần tóc bên phía tai trái nhẹ nhàng vén ra sau, lộ ra khuôn mặt trắng nõn, thanh tú xinh đẹp.

Một đường thẳng tắp tiến về phía cô.

"Nghi San, Lạc Vũ". Người vừa đến liền chào hỏi.

Ôn Nghi San lập tức kéo cô qua giới thiệu: "Cẩm Dư, đây là bí thư lớp mình, Trình Thư Vãn".

"Xin chào". Tống Cẩm Dư mỉm cười nhìn cô ấy. Đam Mỹ Trọng Sinh

"Xin chào". Trình Thư Vãn cầm trong tay tấm thẻ hình chữ nhật đưa cho cô: "Đây là thẻ trường, chủ nhiệm lớp nhờ tớ lấy đưa cho cậu. Ra vào trường phải quẹt thẻ, ăn cơm, mượn sách trả sách đều dùng đến, nhất định phải nhớ mang theo đó".

"Cảm ơn cậu". Tống Cẩm Dư nói.

"Không có gì". Trình Thư Vãn mỉm cười, lành nghề nói: "Cậu mới tới Trung học số 1, nếu như ở trường có chỗ nào chưa quen, hoặc có gì chưa hiểu, hoan nghênh cậu đến hỏi tớ bất cứ lúc nào. Hoặc cậu có thể hỏi lớp trưởng Tưởng Hạc Dương, chính là bạn học đặc biệt cao ngồi đằng kia".

"Tưởng Hạc Dương, vẫy tay chút nào".

Trên lối đi của dãy trong cùng cạnh tường, một bạn học nam thấp hơn Thẩm Vọng, trông rất nhiệt tình, thân thiện đang không ngừng vẫy vẫy tay, hướng cô tươi cười.

"Không ấy giờ ra chơi, tớ đưa cậu đi làm quen với trường ta chút?". Trình Thư Vãn khéo hiểu lòng người nói.

"Không cần đâu Thư Vãn, tớ và Lạc Vũ dẫn Cẩm Dư đi được rồi". Ôn Nghi San và Lạc Vũ đang nói chuyện nghe thế liền kịp thời nói chen vào.



"Được, vậy các cậu đi đi".

Giờ giải lao, tiếng cười đùa dần thay thế cho tiếng lật sách, trường học trước mắt như biến thành một khung cảnh khác, tràn đầy hơi thở thanh xuân, năng động.

Ôn Nghi San tay trái kéo Lạc Vũ, tay phải kéo Tống Cẩm Dư, 3 người từ khu dạy học đi ra, một phần nhận biết các kiến trúc, kết cấu của trường, một phần thong dong hướng về phía siêu thị mà đi.

"Cẩm Dư, nơi này là khu dạy học của chúng ta, bên đó là thư viện, còn bên kia là hội trường".

"Cẩm Dư, Cẩm Dư, đây là hoa viên của trường nè. Nhìn thấy bức điêu khắc kia không? Lớp 10, Chung Mộ Nhất, là ba mẹ của cô ấy quyên tặng cho trường á, lớp 10 cũng là lớp học của giáo thảo Thẩm Vọng, đoán chừng không bao lâu nữa cậu có thể gặp được rồi".

Cứ đi men theo con đường khuôn viên trường như vậy, không biết đã qua bao lâu.

Nắng tháng 9 chẳng hề dịu dàng chút nào, Tống Cẩm Dư thực sự muốn tới siêu thị mua nước.

Nhận thấy dưới chân có chút vướng víu, cô cúi đầu nhìn, phát hiện dây giày rối tung cả lên.

"Ngại quá, dây giày tớ bị tuột rồi".

Quay sang gọi Ôn Nghi San một tiếng, cả hai đưa mắt nhìn nhau, cô tiện thể cúi người xuống thắt lại dây giày. Một bên thắt xong, liền chuyển qua thắt bên còn lại.

Giọng nói ngày càng xa của Ôn Nghi San bỗng trở nên kích động và phấn khích: "Lạc Vũ, phía trước có phải là Lâm Tử Trần hay không? Hồi hè tớ kết bạn với cậu ấy, cậu ấy đồng ý rồi, cậu ấy đồng ý rồi đó! Ay ay ay, tớ cùng cậu ấy còn nói chuyện kia mà, cậu nói xem cậu ấy có biết tớ không! Nhưng không biết cũng bình thường mà nhỉ, cậu ấy lớp 8, tớ lớp 7".

Lạc Vũ: "Cậu qua đó gọi thử xem".

Ôn Nghi San: "Tớ không dám. Tớ định trước tiên nói chuyện trên QQ cho quen đã, sau lại tiến thêm 1 bước, Lâm Tử Trần tớ nhất định chinh phục được cậu!...".

Tống Cẩm Dư chăm chú tự buộc dây giày cho mình xong thì đứng dậy, nhìn con đường vắng tanh mơ hồ phía trước cùng những người xa lạ xung quanh, trái tim cô bỗng chốc nguội lạnh.

Hít sâu một ngụm khí, rồi lại thở ra hết sự trống vắng dầy ứ trong lồng ngực.

Cô đá đá viên sỏi nhỏ dưới chân, tâm tình tức khắc tốt hơn không ít.

"Wei, cậu nhìn gì đó? Không phải là đang nhìn chị gái nhỏ hàng xóm đó chứ? Nói mới nhớ, lại còn tri kỉ để tớ đêm hôm khuya khoắt giúp người ta đi in bài tập hè, sáng sớm lại đem qua, giúp người ta đối phó với kì kiểm tra đầu năm học....".

"Giang Diễn, không biết nói chuyện thì bớt nói lại chút".

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv