“A——”
Trình Thư Vãn hét lên, theo bản năng tránh sang một bên.
Xe điện hướng về phía Tống Cẩm Dư lao đến. Cô quay đầu, máu trong người dường như lạnh cả đi. Hoàn toàn không có thời gian kịp né tránh.
Ngay khi cô không biết liệu mình sẽ bị đâm thành cái dạng gì, bả vai liền bị một bàn tay ấm nóng chụp lấy, lực kéo mạnh khiến cô va vào trong lồng ngực rộng lớn.
Thẩm Vọng thối lui hai bước, tức thì chiếc xe điện loạng choạng, đánh võng hình chữ S lướt qua người Tống Cẩm Dư.
“Mẹ kiếp, vừa nói chuyện điện thoại vừa chạy xe ở nơi như thế này, là muốn lên trời hay gì?” Giang Diễn cũng bị dọa không nhẹ, sắc mặt không tốt mắng.
Trình Thư Vãn lúc này mới từ trong khiếp sợ quay đầu sang. Cô ta nhìn thoáng qua liền trông thấy, cách đó khá xa, Thẩm Vọng đang dùng cánh tay thon dài của mình ôm trọn lấy Tống Cẩm Dư.
Một tay. Cánh tay còn lại vô thức dơ lên giữ thăng bằng cho cơ thể. Những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng đều đã chuyển sang màu trắng bệch do dùng sức.
Ánh mắt anh không nhìn Tống Cẩm Dư, cũng không nhìn phía trước. Thay vào đó, anh khóa chặt vào chiếc xe điện gây tai nạn với vẻ mặt lạnh lùng.
“Ầm——”, một âm thanh lớn vang lên từ cách đó không xa.
Chủ xe điện nghe điện thoại va chạm với một chiếc xe điện khác đang giao đồ ăn, cả xe lẫn người ngã nhào xuống đường. Lại còn bị thùng đồ ăn giao về đổ ập vào người.
“Đm mày, lái xe không nhìn đường hả!”
“Mày vừa gọi điện vừa nghe điện thoại là không muốn mạng nữa hả?”
Cuộc cãi vã nổ ra ngay trên giao lộ, thu hút vô số người qua đường tiến lại xem, không ngừng chỉ trỏ bàn tán.
Tống Cẩm Dư đã giãy dụa 1 phút rồi, vẫn chưa thể thoát ra khỏi vòng tay của Thẩm Vọng.
Hơi thở mát lạnh thuộc về người con trai ấy bao trùm lấy cô, cũng chẳng biết là trái tim ai đang đập liên hồi, văng vẳng bên tai, xúc cảm của cơ bụng hiện lên rõ ràng, cô dường như đã dùng mọi cách, vừa đẩy vừa sờ, nhưng anh vẫn bất động.
“Cá vàng nhỏ, cậu không sao chứ?”. Giang Diễn hô lên hỏi thăm.
Thẩm Vọng liền buông cánh tay đang vô thức dùng lực. Kéo ra một khoảng cách giữa hai người.
“Có bị quẹt trúng không?” Anh cất giọng đều đều hỏi.
Trình Thư Vãn đi về phía bên này, mấp máy môi, nhưng không tài nào chen lời vào được.
“Không sao”, Tống Cẩm Dư nở một nụ cười, kéo kéo quai balo trên vai, “Cảm ơn. Nếu không có cậu, chắc tớ bây giờ đang giống họ ở đằng kia rồi”. Cô chỉ vào người đang chật vật ở phía giao lộ.
Thẩm Vọng liếc nhìn cô rồi mới nhẹ nhàng quay đi.
Người vây quanh xem trận cãi vã ngày càng nhiều, không biết từ chỗ nào vang lên giọng nói của một cô gái.
“Thư Vãn——”
Trình Thư Vãn quay đầu qua, Trần Nhất Huyên lon ton chạy lại.
“Tớ bây giờ là chú chim bồ câu tự do, bọn họ không chờ tớ, tớ có thể cùng cậu đi ăn không?”.
Trần Nhất Huyên nắm tay cô ta hỏi, Trình Thư Vãn vô thức nhìn Thẩm Vọng. Phảng phất như Tống Cẩm Dư và Giang Diễn chính là hai nhân vật trong suốt.
“Được”.
Nhận lấy ánh mắt đang không ngừng đưa tới, Thẩm Vọng kiểm tra túi tiền, mắt không hề lay động nhìn hai người nói.
“A, thật tốt quá!”. Trần Nhất Huyên tràn đầy kích động.
Trình Thư Vãn mỉm cười: “Cảm ơn cậu”.
“Không cần”. Thẩm Vọng nhìn Trình Thư Vãn, ngữ điệu không mặn không nhạt nói: “Tôi cùng Giang Diễn đưa cô ấy đi ăn, hai người đi đi”.
Nụ cười tươi tắn của Trình Thư Vãn dần tắt: “...”
Trần Nhất Huyên: “...”
Giang Diễn: “...”
Tống Cẩm Dư: “...”
Lên không được xuống cũng chả xong, Trình Thư Vãn đành cùng Trần Nhất Huyên rời đi.
Tống Cẩm Dư một mặt sững sốt, không khỏi cười haha trong lòng. Anh trai Vọng à, cái nết này của anh, sẽ FA cả đời đó.
Giang Diễn ngược lại đối với chuyện này thản nhiên như không. Thẩm Vọng cùng với cô gái nhỏ nhà hàng xóm ăn cơm, cậu cảm thấy bình thường. Nhưng Thẩm Vọng tuyệt đối sẽ không cùng bạn học nữ trong trường ở chung một chỗ đâu.
“À, cái gì nhỉ...” trước mặt còn sót lại 3 người, Giang Diễn huơ huơ chiếc điện thoại: “Cơ thể Giang Chỉ không thoải mái, tớ đi mua chút cháo về cho nó ăn, thuận tiên dắt Husky đi dạo, bằng không cô nhóc này lại muốn ném chó vào nồi mất”.