Khải Nhạc kích động cùng thâm tình tỏ tình, là điều mà hắn tha thiết ước mơ nhất, đồng thời cũng chấn động thật sâu tâm của hắn, nhưng mà… Trước khi hắn mềm lòng còn sót lại lý trí khuyên bảo hắn, hắn không thể dễ dàng mắc lừa như thế, dù sao hắn đã ngốc một lần rồi, hắn không thể lại lần nữa đạp lên vết xe đổ, lần này, cậu có nói cái gì hắn cũng sẽ không đơn giản tin tưởng cậu nữa rồi.
“Yêu ta?”
Oropesa Seth kéo môi hừ lạnh nói, ánh mắt lợi hại không buông tha bất kỳ một động tác nhỏ nào của Khải Nhạc.
“Đúng, tôi yêu anh, thật sự!”
Thấy Oropesa Seth đáp trả, Khải Nhạc vội vàng gật đầu, trong mắt lập loè mừng rỡ.
“Khải! Ta không phải không thừa nhận tài diễn xuất của em tiến triển không ít, thật sự là cách nói chuyện cũng rất thật đó!”
Oropesa Seth cười nhẹ tiến lên, một tay chế trụ cằm Khải Nhạc, trong đôi mắt hàn quang khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
“Bội… Anh nói vậy là có ý gì?”
Cho dù vạn trượng nhiệt tình, nhưng trong giọng nói Oropesa Seth mang ý châm chọc cùng đôi mắt sâm lãnh hàn quang làm cho Khải Nhạc tâm không tự chủ được mà khẽ run, ánh mắt khát máu nghênh nhìn lấy cậu không có một tia lùi bước.
“Ý gì? Em không phải so với ta rõ hơn sao? Em lại đột nhiên trong lúc này nói yêu ta? Ha ha… Thật sự là buồn cười, cho dù những lời này là ta nằm mơ mới nghe được, nhưng mà, tình huống này ta tổn thương em thành như vậy, em còn có thể nói yêu ta? Điều này không khỏi làm ta hoài nghi, lần này em lại có kế hoạch trốn thoát gì đây?.”
Oropesa Seth cười lạnh mà giễu cợt nói, nhưng trong lòng lại cảm thấy đau khổ, tại sao mỗi lần Khải nói yêu hắn đều có mục đích? Tại sao cậu không thể thật lòng chấp nhận thành ý của hắn?
“Ha ha… Tài diễn của em tuy có tiến bộ, đáng tiếc phương pháp này không lừa được ta lần nữa đâu!”
“Không… Không phải, tôi không có ý muốn bỏ trốn, tôi cũng không có kế hoạch gì cả, tôi thật sự yêu anh.”
Rất hiển nhiên, Oropesa Seth hiểu lầm hoàn toàn làm nhiễu loạn tâm Khải Nhạc, cậu bắt đầu trở nên bối rối.
“Em cho rằng ta sẽ tin em sao? Cho dù em có dùng những hành động tinh xảo, cũng không thể đơn giản rời khỏi ta, ta đã mệnh vu y hạ độc cổ tên là Serra lên cơ thể em, chẳng lẽ em không phát hiện mình đã không thể đi lại được sao?”
Oropesa Seth cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói, cảm giác lần nữa đã bị lừa khiến cho hắn lộ ra bản tính tàn khốc của mình.
Sinh khí! Phẫn nộ! Hận ta đi! Cho dù em lừa gạt ta, ít nhất ta biết em là có chút quan tâm ta, mà không phải không động với trung.
Oropesa Seth đắng chát nghĩ, trong đầu không ngừng hò hét, nhưng không cách nào khắc chế nói ra lời châm chọc: “Khải! Em nhất định rất sinh khí? Nhất định rất hận ta có phải không?”
“Không…”
Đáp án của Khải Nhạc dĩ nhiên là dốc sức liều mạng lắc đầu, nước mắt bi thương từ khóe mắt chảy xuống, trong quá trình lắc đầu nước mắt rơi tứ tung.
“Không? Không muốn trở thành như vậy sao? Vẫn không dám đối mặt với sự thật ư?” Tay nắm lấy cằm Khải Nhạc dùng lực hơn, khiến cho cậu không cách nào lay động nữa, chỉ yên lặng mà rơi lệ.
Oropesa Seth nhìn vệt nước mắt giao thoa khuôn trên khuôn mặt bi thương của Khải Nhạc, hắn biết mình đã đạt được mục đích mà hắn mong muốn, nhưng mà hắn lại không có bất luận vui sướng gì, thử hỏi có ai khi biết được người mà mình yêu lại hận mình thấu xương còn có thể vui vẻ được sao?
Nhưng mà… Hắn thật sự không còn cách khác…
Kỳ thật, Khải Nhạc đau khổ, Khải Nhạc rơi nước mắt, tâm của hắn đau nhói gấp ngàn lần.