Mạc Chính Thần mang đồ ăn anh tự tay làm lên phòng cho Tư Duệ. Vừa mở cửa phòng anh đã cảm nhận được hương hoa thơm ngát tỏa ra từ căn phòng lẫn hương thơm tự nhiên trên cơ thể Tư Duệ khi cô vừa tắm xong. Bản thân anh thật sự muốn cùng cô 'yêu thương' nhưng không thể.Trái ngược với biểu cảm quan tâm của Mạc Chính Thần, Tư Duệ vẫn chăm chú đọc sách, xem anh như người vô hình...
"Em ăn trước đã...rồi chốc nữa học tiếp cũng được mà..."
Cuối cùng Mạc Chính Thần cũng vì lo lắng cho sức khỏe của Nhã Tư Duệ liền lên tiếng trước. Anh nhẹ nhàng đặt khay đồ ăn có chút màu sắc đẹp mắt lên bàn cho Tư Duệ. Nhưng mãi một lúc cô mới chịu ngẩng đầu lên nhìn Mạc Chính Thần, lại nói một câu hết sức không liên quan đến lời nói của anh...
"Tôi cần một chiếc điện thoại và một chiếc laptop để tiện cho việc học..."
"Được..."
Dĩ nhiên Mạc Chính Thần biết cô sẽ cần dùng những thứ này nên đã cho người chuẩn bị trước, anh liền phẩy tay ý bảo quản gia đi lấy. Chưa đầy năm phút sau, quản gia đã đem đủ những thứ cần thiết đặt lên bàn cho Tư Duệ...
"Em xem có thích không..."
Tư Duệ thích thú nhìn những thứ trước mắt, toàn là mẫu mới nhất và hiện đại nhất, thiết kế nhỏ gọn đẹp mắt, quan trọng là giá thành của chúng vô cùng đắt đỏ. Để tỏ lòng cảm ơn Mạc Chính Thần, cô liền vui vẻ thưởng thức món ngon mà Mạc Chính Thần mang lên...
Cô nhìn món sườn kho có vẻ ngon, màu sắc hài hòa nên gắp lên thưởng thức trước...
"Ọe...mặn quá..."
Nhã Tư Duệ liền nhả hết ra ngoài, cô lấy một ít canh để ăn cho đỡ mặn nhưng không thể tin được món canh này còn chua hơn cả dấm nguyên chất...
"Trời ơi...ai nấu tệ vậy...chả ra sao..."
Nhã Tư Duệ liền lấy giấy lau sạch miệng, lần đầu tiên trong đời mà cô ăn phải những thứ kinh khủng như thế. Tâm tình đã không tốt còn ăn phải thứ không ngon khiến cô hơi chau mày khó chịu...
Mạc Chính Thần không vui nhìn thái độ chán ghét của cô, lần đầu Mạc thiếu gia xuống bếp nấu ăn cô còn không biết trân trọng, cố tình nhả ra nữa. Dĩ nhiên Mạc Chính Thần bất mãn cãi lại...
"Tôi biết em ghét tôi nhưng thức ăn tôi nấu làm gì đến mức tệ như thế cơ chứ, đúng là khó chiều..."
Mạc Chính Thần cư nhiên không tin liền lấy đũa gắp một miếng sườn ăn thử, anh cũng không kiềm lòng được mà nhả ra vì độ mặn chát của nó...
Nhã Tư Duệ bỗng thấy buồn cười khi thấy hành động có phần ngớ ngẩn của Mạc Chính Thần, chẳng lẽ anh lại nhầm lọ đường thành lọ muối sao. Quả nhiên tên đàn ông này cuối cùng cũng có khuyết điểm, ông trời cuối cùng cũng công bằng...
"Thôi anh kêu người làm nấu cái khác đi...khi nào tôi rảnh, tôi sẽ dạy anh cách nấu ăn..."
"Em nói thật chứ..." "Thật"
Nhã Tư Duệ kiên quyết trả lời khiến Mạc Chính Thần thấy vui vẻ hẳn. Khuôn mặt điển trai hết cau có liền dọn đồ ăn mang xuống dưới. Vừa ra khỏi cửa đã gặp quản gia, anh vội vàng khoe mẽ...
"Cô ấy nói sẽ dạy tôi nấu ăn..."
"Chúc mừng thiếu gia..."
Vị quản gia nhìn thấy thiếu gia của ông vui vẻ thì bản thân ông cũng vui lây. Tiếp tục mang tô soup mới nấu còn nóng hổi cho Tư Duệ ăn lót dạ. Vì cô học nhiều nên sẽ rất đói nếu không ăn gì...
"Của tiểu thư đây..."
Nhã Tư Duệ mỉm cười gật đầu cảm ơn, nhưng quản gia vẫn đứng đó nhìn cô. Tư Duệ cũng hiểu ý liền hỏi ông muốn nói gì với cô...
"Có chuyện gì ạ..."
Trước ánh mắt dò hỏi của Nhã Tư Duệ, cuối cùng quản gia cũng e dè lên tiếng...
"Tiểu thư có thích thiếu gia không..."
"Không"
Tư Duệ không cần suy nghĩ liền trả lời thẳng thừng. Cô còn chưa từng nghĩ sẽ tha thứ cho anh ta chứ đừng nói đến việc có tình cảm nam nữ. Với một người lý trí vững như Tư Duệ thì đôi ba việc làm tình cảm của Mạc Chính Thần không hề tác động sâu sắc gì đến cô...
"Tại sao..."
"Không thích thì chính là không thích...ông có thể đi nói lại với anh ta..."
Nhã Tư Duệ điềm tĩnh nhìn quản gia, cô không thích người khác chạm vào nỗi đau của mình và đặc biệt không thích bị người ngoài chất vấn. Mọi chuyện cô làm đều có lý lẽ và lý do riêng của mình...
"Tôi xin lỗi vì đã xen vào chuyện của tiểu thư...tôi chỉ muốn hai người hạnh phúc mà thôi..."
Quản gia cúi đầu liền đi ra ngoài khi thấy sự khó chịu hiện rõ trên khuôn mặt của Nhã Tư Duệ. Không phải vì cô có thái độ khinh thường người khác, đó chỉ đơn giản là cảm xúc của Tư Duệ mà thôi...