Mạc Chính Thần lái xe đến một biệt thự cực kì sang trọng ở ngoại ô thành phố. Được xây dựng trong vòng sáu năm và tốn hàng trăm triệu USD. Đây là nơi bọn họ thường họp mặt khi có chuyện cực kì quan trọng. Ngoài ra, nó còn là nơi chứa hàng ngàn lô vũ khí bí mật mà bọn cảnh sát luôn rình rập. Dĩ nhiên bọn họ sẽ không dại gì động đến những thiếu gia có tầm ảnh hưởng toàn cầu như vậy. Để bảo vệ cho căn biệt thự, có rất nhiều vệ sĩ canh gác xung quanh, camera an ninh phải hơn trăm cái, được lắp đặt khắp các dãy lầu...
Mạc Chính Thần xuống xe liền ném chìa khóa cho vệ sĩ, anh đặt tay mình lên bộ cảm biến, cửa liền tự động mở ra. Theo thói quen, thang máy đưa anh lên tầng tám, xác nhận một lần nữa thì cửa lớn liền mở ra...
"Ồ...xem ai đến kìa..."
Hoàng Cảnh Thiên đang đánh bài cùng Hoắc Thịnh Đình thấy Mạc Chính Thần đến liền thuận tay cầm bài ném về phía cậu...
"Vẫn tệ lắm..."
Mạc Chính Thần dễ dàng bắt được, nhưng nếu là kẻ khác thì đã đầu lìa khỏi cổ. Cảnh Thiên cười cười, lại buông giọng đùa cợt...
"Nghe nói dạo này đang nuôi tiểu bạch thỏ mười tám tuổi..."
Hoắc Thịnh Đình cũng lên tiếng đả kích Mạc Chính Thần...
"Trần Quân Minh còn kể cậu giả danh thành học sinh mười tám tuổi để đi học trường cấp ba..."
Nói đến đấy bọn họ liền cười ầm lên. Mạc Chính Thần là tiến sĩ trẻ nhất tốt nghiệp Harvad, thông thạo sáu ngoại ngữ, tổng giám đốc tập đoàn Mạc Chính hơn trăm chi nhánh, giàu nứt đổ vách và quan trọng là đã BA MƯƠI tuổi rồi, mà lại hạ mình đi học cái trường cấp ba tít đâu đâu. Nói ra chắc làm trò cười cho toàn thiên hạ...
"Mẹ nó Trần Quân Minh...có tin tôi lật cả nhà cậu không..."
Trần Quân Minh cười cười, khuôn mặt vẫn còn muốn trêu chọc Mạc Chính Thần mặc dù biết anh ta đang tức giận...
"Đương nhiên là đéo rồi...Trần thị là nơi cậu muốn lật là lật sao..."
Mạc Chính Thần không thèm tranh cãi với bọn họ, anh để ý hình như thiếu một người thì phải...
"Hạo Thuần Vương đâu rồi, cậu ta không về chung với hai cậu hả..."
"Nhắc gì mà nhắc..."
Hạo Thuần Vương bực dọc tiến vào đã khiến bọn họ chú ý. Khuôn mặt điển trai, mang đôi chút phương Tây kia không có lấy một tia vui vẻ...
"Cậu đạp phải vận cức chó hay gì..." "Cô ta lại bỏ trốn rồi..."
Cảnh Thiên biết Thuần Vương có hận thù với người phụ nữ đó còn lý do là gì thì khồn dám hỏi vì ai ai cũng biết thủ đoạn của tên này phải gọi là tận cùng của tàn nhẫn...
"Cậu lại làm gì cô ta à..."
"Cô ta mang thai..."
Mạc Chính Thần cũng ngạc nhiên không kém, lần này Thuần Vương thực sự quá sơ suất rồi...
"Tôi đã cho người đến xử lý cái thai đó, nhưng thể đéo nào tên bác sĩ lại giúp cô ta chạy trốn..."
Hạo Thuần Vương đạp mạnh vào ghế đối diện, khiến nó lật ra phía sau, đủ để thấy sự bực mình của hắn đến mức nào...
"Chúng tôi sẽ giúp cậu tìm cô ta nên dẹp cái bản mặt cau có ấy đi..."
Hoắc Thịnh Đình cũng lên tiếng khuyên bảo Thuần Vương. Anh lại cảm thấy tội nghiệp cho người phụ nữ đoạn mệnh đó, lại đi dây vào tên điên Hạo Thuần Vương này.
"Không biết Mạc thiếu có thể mời chúng tôi đến nhà cậu chơi được không..."
Trần Quân Minh lúc nào cũng vậy, đưa ra những chủ ý quái đảng nhưng luôn được bọn họ đồng tình...
"Hừ...được..."
Bọn họ cười cười, nhà của tên này bọn họ thích đến lúc nào mà chẳng được. Nhưng vấn đề là bọn họ muốn xem mặt cô gái mà khiến Mạc Chính Thần lần đầu tiên hạ mình như thế là ai...
Mạc Chính Thần biết trong đầu bọn người này nghĩ gì, cậu không từ chối cũng có lý do riêng. Một là để giới thiệu Tư Duệ với bọn họ, hai là để khẳng định chủ quyền rằng cô chỉ là của riêng anh...