“Thẻ chí tôn?”
Lâm Thanh Nham và những người khác sửng sốt, Diệp Huyền làm sao có thể có được tấm thẻ này?
“Ha ha. Đều đã nói các người là ếch ngồi đáy giếng mà.”
Diệp Huyền cười lạnh, nhìn lướt qua mặt của nhóm người Lâm Thanh Nham, sau đó nắm lấy bàn tay ngọc ngà của Trương Vãn Thanh, đi về phía khu VIP cao cấp nhất trong nhà hàng!
Cùng lúc đó, quản lý nhà hàng quẹt thẻ thành công, phát ra tiếng bíp!
Điều này cũng có nghĩa là Diệp Huyền đã thực sự trả tiền cho toàn bộ thực khách ở đây!
Điều quan trọng nhất là tất cả mọi người đều biết Diệp Huyền là chủ nhân của tấm thẻ chí tôn Long Quốc!
“Anh chàng đẹp trai, cảm ơn anh!”
“Quào! Đây mới là người giàu có thật sự này!”
“Quá ngầu! Anh chàng siêu cấp đẹp trai ơi, anh đúng là hình mẫu của đàn ông thành đạt!”
Các vị khách rất vui mừng!
Bọn họ không nhịn được vỗ tay tán thưởng Diệp Huyền để tỏ lòng cảm ơn!
Cũng có người nâng ly, tôn trọng kính Diệp Huyền một ly!
Tuy nhiên, Lâm Thanh Nham lại hóa đá ngay tại chỗ như bị sét đánh!
“Sao có thể như vậy… Không phải Diệp Huyền chỉ là một tên nhà quê sao…”
Cô cảm thấy như cả thế giới này đều không chân thật!
Ở đằng kia, người quản lý đã chạy tới, hai tay cung kính trả lại thẻ cho Diệp Huyền: “Anh Diệp, thẻ của anh! Anh còn cần gì nữa thì cứ gọi tôi bất cứ lúc nào!”
Diệp Huyền liếc nhìn Lâm Thanh Nham, giọng nói không lớn, nhưng mọi người ở đây đều có thể nghe thấy: “Nhớ kỹ, bàn bên kia tự trả tiền, tôi không muốn mời tên hề ăn tối.”
Nghe Diệp Huyền nói, mấy người Từ Thiếu Phong lập tức trên mặt trần đầy xấu hổ!
Họ cảm thấy như mặt mình bị tát mấy cái vào mặt!
Đặc biệt là Từ Thiếu Phong, vốn dĩ muốn đả kích Diệp Huyền để lấy lòng Lâm Thanh Nham!
Ai ngờ Diệp Huyền không ra bài theo lẽ thường, vừa mới ra bài đã chặt đẹp!
Tuy nhiên, Diệp Huyền lại lười để ý đến bọn họ!
Chỉ là mấy tên hề thôi!
Nhưng vẻ mặt Lâm Thanh Nham lại trắng bệch như tờ giấy. Thực lòng mà nói, cô không hề muốn nói ra những lời đó với Diệp Huyền, nhưng vì yêu sinh hận, cô đột nhiên lạc mình trong ghen tuông.
Lúc này, cô cảm thấy vô cùng hối hận: “Diệp Huyền, hiện tại anh nhất định rất coi thường tôi…”
Trương Vãn Thanh nhìn thấy Diệp Huyền được tất cả mọi người chú ý, nhìn thấy hắn rực rỡ hào quang, tâm trạng của cô tốt cực kỳ!
“Mình biết mà, anh Diệp Huyền là một nhân vật siêu cấp lợi hại, chỉ là anh ấy khiêm tốn không thể hiện thôi!”
Trái tim Trương Vãn Thanh đập thình thịch, ánh mắt nhìn Diệp Huyền tràn đầy dịu dàng và ngưỡng mộ!
“Sao thế, nhìn tôi không chớp mắt, trên mặt tôi mọc hoa rồi?”
Diệp Huyền trêu ghẹo cười nói.
“Hì hì, anh Diệp Huyền, tôi cảm thấy vừa rồi anh siêu cấp đẹp trai!”
Đôi môi đỏ mọng của Trương Vãn Thanh mím nhẹ, vẻ mặt đầy ngại ngùng!
“Vậy là bình thường tôi không đẹp trai sao?”
Diệp Huyền nhìn vào đôi mắt đẹp của cô, mỉm cười hỏi.
“Không, không, không… Bình thường anh cũng rất đẹp trai!”
Trương Vãn Thanh vội vàng trả lời, bộ dáng bối rối, vô cùng đáng yêu.
Diệp Huyền không khỏi nở nụ cười: “Trêu cô thôi. Vãn Thanh, đêm nay cô rất xinh đẹp!”
Nói rồi, Diệp Huyền lịch thiệp rót rượu cho Trương Vãn Thanh!
Rượu còn chưa uống, Trương Vãn Thanh đã say rồi!
Say vì sự tự tin của Diệp Huyền, vì sự chu đáo quan tâm của Diệp Huyền!
Hai người nhìn nhau đầy tình cảm, khẽ cụng ly, khiến người khác ghen tị!
“...”