Hắn vẫy tay chào hai ông cháu họ với nụ cười trên mặt!
“Ông Trang, Trang thiếu gia!”
Hiển nhiên, Ngô Thiên Di hoàn toàn không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, trên mặt tràn đầy vui vẻ cao hứng!
Nhưng mà mặt mũi hai ông cháu họ Trang lại tràn đầy xấu hổ!
Đặc biệt là Trang Công Tử, chân gã có chút mềm nhũn!
Nhìn thấy dáng vẻ của hai ông cháu nhà họ Trang, Ngô Thiên Di không khỏi nheo mắt lại, trong lòng đột nhiên cảm thấy bất an!
Hắn thu hồi nụ cười, ánh mắt trở nên sắc bén: “Xảy ra chuyện gì?”
Trang Công Tử nói với vẻ mặt sợ hãi: “Ngô tổng, có chút chuyện ngoài ý muốn xảy ra, e là tối nay chúng ta không thể ăn cùng Giang Kim Bưu!”
Nghe gã nói như vậy, Ngô Thiên Di lập tức giận tím mặt, hai mắt đỏ bừng vì tức giận!
“Tôi thật sự coi các người là bạn bè, các người lại dám chơi tôi như vậy?”
“Ngô tổng… Đừng hiểu lầm, chúng tôi không có chơi ngài…”
Ngô Thiên Di không thèm nghe bọn họ giải thích, xoay người rời đi!
Trong phòng VIP của khách sạn. “Cô Lâm thật sự là vừa tài giỏi vừa xinh đẹp, tôi nghe Diệp Huyền nói vài dự án cô từng phụ trách trước kia đều nhận được lời khen ngợi trong ngành!”
Xem ra Giang Kim Bưu rất tán thành năng lực của Lâm Thanh Nham!
“Cảm ơn Giang tổng đã khen ngợi, đây là thành quả của sự nỗ lực của toàn bộ tập đoàn.”
Lâm Thanh Nham vừa vui vừa có chút lo sợ. Trùm đất Giang Kim Bưu trong truyền thuyết mà dễ nói chuyện như vậy sao?
Đồng thời, cô cũng nhìn Diệp Huyền, hài lòng nghĩ: “Cái tên này, vậy mà còn giúp mình nói tốt trước mặt Giang Kim Bưu nữa sao?”
Bất giác, hảo cảm của Lâm Thanh Nham dành cho Diệp Huyền lại tăng lên. Cô cũng nhận ra bên dưới vẻ đùa giỡn không đứng đắn thì Diệp Huyền còn có sự nhiệt tình và ấm áp.
Sau khi gọi món, hai bên bắt đầu bàn bạc về việc chuyển nhượng khu đất số hai.
Nói đến Lục Chí Phàm - cổ đông đứng thứ hai của tập đoàn Lâm thị, Giang Kim Bưu tỏ ra khinh thường: “Lục Chí Phàm là một người rất mưu mô, tôi không thích liên hệ với người như vậy.”
“Mọi người được bác sĩ Trương đề cử, tôi cũng đã điều tra qua các dự án mọi người phụ trách, tôi cảm thấy mọi người là chọn lựa thích hợp nhất!”
Nghe ông nói như vậy, trên mặt Lâm Thanh Nham tràn đầy hưng phấn!
Mà ông cụ Lâm cũng mặt mày hớn hở, tâm tình rất là kích động!
Suốt bữa tối hôm nay, bầu không khí hài hòa, mọi người vừa nói vừa cười, ăn hết hai tiếng đồng hồ.
Càng về cuối buổi, Giang Kim Bưu đã say đến mức mặt đỏ bừng, ông bắt đầu cùng Lâm Văn Bạch xưng anh gọi em.
Nhưng mà đây là Giang Kim Bưu cố ý làm như vậy, ông muốn Diệp Huyền thấy ông coi trọng hắn đến mức nào!
Sau khi ra khỏi phòng riêng, vợ chồng Giang Kim Bưu đích thân tiễn mấy người Diệp Huyền xuống lầu. Diệp Huyền mỉm cười, Giang Kim Bưu là người rất khéo, không tồi.
“Giang tổng!”
Ngay khi bọn họ vừa bước ra khỏi thang máy, phía trước không xa vang lên một tiếng gọi, cắt ngang cuộc trò chuyện giữa Giang Kim Bưu và Lâm Thanh Nham. Mọi người đều nhìn về hướng phát ra âm thanh!
Người vừa gọi hóa ra lại là Ngô Thiên Di!
Khi nhìn thấy hắn, Lâm Văn Bạch không khỏi tức giận!
Ngô Thiên Di vẫn luôn giở trò xấu với tập đoàn Lâm thị, cách đây không lâu hắn còn phái người đi bắt cóc Lâm Thanh Nham!
Giang Kim Bưu liếc mắt liền đoán được giữa người nhà họ Lâm và Ngô Thiên Di có mâu thuẫn sâu sắc!
“Anh là Ngô tổng đúng không?” Giang Kim Bưu cười lạnh.
“Đúng vậy, tôi là Ngô Thiên Di, chủ tịch tập đoàn Thiên Di!”
Ngô Thiên Di nặn ra một nụ cười: “Giang tổng, tối mai có tiện không, tôi muốn mời anh ăn tối!”
Lời vừa nói ra, mấy người Lâm Thanh Nham đều sửng sốt.
Suy cho cùng, tập đoàn Thiên Di mới là công ty hàng đầu ở Dương Thành!
Nếu Giang Kim Bưu muốn đầu tư vào Dương Thành thì rất cần có liên hệ với tập đoàn Thiên Di. Mà Ngô Thiên Di cũng nhìn rõ điều này nên mới đợi ở lối ra thang máy hơn hai tiếng!
Nếu Giang Kim Bưu thật sự đồng ý ăn cơm với Ngô Thiên Di, vậy thì với thủ đoạn của Ngô Thiên Di, rất có khả năng Giang Kim Bưu sẽ đổi ý!
Như vậy, khu đất số hai mà tập đoàn Lâm thị sắp có được sẽ bị cướp đi!
Ngay lúc bọn họ đang lo lắng, Diệp Huyền cười nói: “Ngô Thiên Di, ông cho rằng ông là ai, cũng xứng mời Giang tổng ăn cơm sao?”