“Ông chủ Vương khách khí quá, ông tới thật đúng lúc, cùng nhau ăn cơm đi!”
Giang Kim Bưu nhận quà rồi kéo Vương Khải đi về phía bàn ăn. Vương Khải cười rạng rỡ: “Giang tổng nhiệt tình như vậy, vậy tôi xin phép quấy rầy!”
Vương Khải đến phòng ăn, nhìn thoáng qua mọi người có mặt ở đây, hai mắt sáng lên: “A! Bác sĩ Trương, anh cũng ở đây à?”
“Ha ha, tôi đến ăn ké bữa cơm.” Trương Vũ Hà nói đùa một câu.
“Bác sĩ Trương thật hài hước!”
Vương Khải liên tục cười làm lành. Trong lúc nói đùa, Vương Khải nhìn người thanh niên bên cạnh Trương Vãn Thanh. Khi nhìn thấy đó là Diệp Huyền, ông ta không khỏi nín thở!
“Cậu Diệp!”
Ông ta kêu lên một tiếng khiến Diệp Huyền có chút kinh ngạc. Hắn có biết người này?
Điều này cũng khiến Giang Kim Bưu kinh ngạc!
Vương Khải có vài khách sạn năm sao ở Dương Thành, cũng coi như một nhân vật có tiếng tăm, vì sao lúc nhìn thấy Diệp Huyền lại khiếp sợ như vậy?
“Cậu Diệp, tối hôm đó tôi cũng đến dự tiệc sinh nhật của ông Lưu. Tôi đã thấy cậu trên sân khấu!”
Diệp Huyền và Trương Vũ Hà liếc mắt nhìn nhau, lập tức hiểu ra!
Tuy nhiên, vẻ mặt Giang Kim Bưu lại tràn đầy chấn động!
Ông Lưu, Lưu Công Thiên? Nhà họ Lưu, một trong năm gia tộc giàu có ở Dương Thành? Xét về địa vị xã hội, Lưu Công Thiên còn cao hơn Giang Kim Bưu một thế hệ!
Giang Kim Bưu chỉ có thể cùng thế hệ với con trai của Lưu Công Thiên là Lưu Bình Vân. Mặc dù Giang Kim Bưu làm ăn ở bên ngoài, không có giao tình gì với nhà họ Lưu nhưng ông ta cũng đã nghe nói về danh tiếng của nhà họ Lưu. Vương Khải nhìn Giang Kim Bưu với vẻ mặt tràn đầy cảm kích:
“Giang tổng, tôi thật sự cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội gặp cậu Diệp.”
Nghe ông ta nói như vậy, Giang Kim Bưu càng thêm kinh ngạc!
Chẳng lẽ Diệp Huyền và ông Lưu có giao tình rất sâu? Giang Kim Bưu muốn biết thêm chi tiết, vì vậy vội vàng nhiệt tình mời: “Ông chủ Vương, mời ngồi, chúng ta cùng nhau dùng bữa đi!”
Vương Khải cũng nói: “Ông đã bày đầy bàn đồ ăn ngon, vậy xin đợi tôi một chút, tôi mang mấy bình rượu trong bộ sưu tập của tôi ra!”
Chưa kịp nói xong, Vương Khải đã chạy ra ngoài tới chiếc xe sang trọng của mình để lấy rượu!
Giang Kim Bưu vẫn còn đang sửng sốt, Vương Lệ không khỏi tò mò hỏi: “Bác sĩ Diệp, cậu biết ông cụ Lưu của nhà họ Lưu sao?”
“Cũng xem như biết.”
Diệp Huyền gật đầu. Trương Vũ Hà mỉm cười giải thích: “Y thuật của Diệp Huyền rất tốt, cậu ấy đã cứu ông Lưu một mạng!”
“Hai cha con nhà họ Lưu đặc biệt cảm kích Diệp Huyền!”
“Vậy… Diệp thần y, cậu là ân nhân cứu mạng của ông Lưu sao?”
Cảm xúc trong lòng Giang Kim Bưu không thể dùng từ chấn động để diễn tả nữa!
Từ xưa đến nay, nợ ân tình là khó trả nhất!
Nợ cứu mạng, càng là cả đời cũng trả không xong!
“Cậu Diệp Huyền, quả thật quá khiêm tốn rồi!”
Ban đầu thái độ của Giang Kim Bưu với Diệp Huyền đã rất cung kính, hiện tại còn cung kính hơn rất nhiều!
Lưu Công Thiên nợ Diệp Huyền một ơn cứu mạng!
Bên kia, ông chủ lớn Vương Khải đến xe lấy rượu rồi chạy về nhanh nhất có thể!
Ông ta là ông chủ lớn của khách sạn Khải Lai nên cũng được biết một số chuyện hiếm ai biết!
Bàng Hổ Cường và tay chân của mình chính là chết ở khách sạn Khải Lai, ông ta biết người giết bọn họ chính là Diệp Huyền!
Sau đó, Chiến Bộ và Sở Cảnh sát phát động phối hợp tác chiến, toàn bộ thế lực của Bàng Hổ Cường đã bị hủy diệt chỉ sau một đêm!
Cho nên, Vương Khải lập tức đoán được Diệp Huyền là một nhân vật lớn có bối cảnh kinh khủng!
Về phần người khác đối đãi như thế nào với Diệp Huyền, đó là việc của họ!
Còn ông ta thì tuyệt đối không dám lạnh nhạt với Diệp Huyền chút nào!
“Nào, nào, rượu ngon tới!”
Chẳng mấy chốc, Vương Khải đã lấy rượu quý của mình ra để tham gia bữa tối!
Ngay cả Giang Kim Bưu cũng khen không dứt miệng!
Có thể thấy, Vương Khải thật sự đã bỏ ra vốn lớn để cho mình có cơ hội làm quen với Diệp Huyền!
Điều này cũng phản ánh Diệp Huyền có sức hấp dẫn đến mức nào!
Sau khi thưởng thức những món ăn ngon và rượu ngon, mọi người bắt đầu trò chuyện. Giang Kim Bưu đặt ly rượu trong tay xuống, mỉm cười nói với Diệp Huyền:
“Cậu Diệp Huyền, tôi định bán khu đất thương mại số hai cho tập đoàn Lâm thị, cậu nghĩ tôi nên hợp tác với ai? Lâm Thanh Nham kia, cậu thấy thế nào?”