Lúc này, vợ Giang Kim Bưu yếu ớt lên tiếng.
Bà đứng dậy với vẻ mặt tràn đầy áy náy: “Bác sĩ Trương, cảm ơn bác sĩ đã khám bệnh cho tôi. Tôi đi ngủ một lát.”
Trương Vũ Hà không đành lòng hỏi: “Diệp Huyền, cậu nghĩ sao về bệnh tình của bà Giang?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Theo tôi thấy, nếu bây giờ bà ấy đi ngủ thì sẽ không tỉnh lại nữa, vĩnh biệt cõi đời.”
Cái gì?
Giang Kim Bưu lập tức giận tím mặt: “Cậu bạn trẻ, cậu nói cái gì!”
Trương Vũ Hà bị dọa quá mức vội nói: “Diệp Huyền, cậu, sao cậu lại nói như vậy?”
Diệp Huyền bình tĩnh nói: “Bà Giang bị tà khí ăn mòn, nguyên thần bị tổn thương, đã đến thời khắc nguy hiểm. Một khi bà ấy chìm vào giấc ngủ, nguyên thần yếu đi sẽ không thể chịu nổi nữa.”
“Tà khí?”
Giang Kim Bưu tức giận từ tận đáy lòng!
Cái gì mà tà khí ăn mòn, rõ ràng là người này đang nói chuyện giật gân, cố làm ra vẻ huyền bí.
“Bác sĩ Trương, tôi kính trọng anh nên không tính toán với cậu ta, nhưng xin hãy lập tức đưa người thanh niên này đi đi!”
Trong lòng ông tràn đầy hoài nghi với Diệp Huyền, đồng thời cũng thất vọng về y thuật của Trương Vũ Hà!
Mặc dù Trương Vũ Hà không biết tại sao Diệp Huyền lại nói như vậy nhưng ông hoàn toàn tin tưởng hắn!
“Chủ tịch Giang, tôi hiểu anh yêu thương vợ mình nên sốt ruột, nhưng xin anh đừng nóng vội, hãy nghe Diệp Huyền nói tiếp!”
“Không cần! Cơ thể vợ tôi ngày càng yếu đi, tôi phải nhanh chóng đến thủ đô chữa trị!”
Rất rõ ràng, ông ta đang ngầm trào phúng y thuật Trương Vũ Hà không tới nơi tới chốn!
Thêm nữa y thuật của người mà ông mời tới cũng không tới nơi tới chốn!
Có khi còn là lang băm!
Vẻ mặt Trương Vũ Hà tràn đầy xấu hổ, Trương Vãn Thanh cũng lo lắng.
Nhưng Diệp Hiên lại thờ ơ mà cười: “Ông ta không nghe thì đó là tổn thất của ông ta, dù sao những bác sĩ nổi tiếng ở thủ đô cũng sẽ không có biện pháp gì, cuối cùng bọn họ vẫn phải trở về cầu tôi!”
Ánh mắt Giang Kim Bưu tràn đầy tức giận: “Thủ đô có nhiều bác sĩ nổi tiếng như vậy, làm sao có thể không có biện pháp gì? Cậu thật sự là ăn nói bừa bãi!”
Diệp Huyền không khỏi cười nói: “Những người được gọi là bác sĩ nổi tiếng kia có từng hỏi ở đầu giường vợ ông có để vật gì mới không không?”
Nghe vậy, vợ chồng Giang Kim Bưu không khỏi sững sờ cả người, đồng thời không thể tin được mà nhìn về phía Diệp Huyền:
“Cậu... làm sao cậu biết?”
Giọng điệu Diệp Huyền bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Tôi muốn biết những chuyện này không khó chút nào. Tình trạng suy nhược và tinh thần uể oải của bà Giang đã xuất hiện từ một tuần trước.”
Nói rồi, Diệp Huyền bấm ngón tay tính toán: “Thời gian chính xác là bảy ngày trước, khoảng giữa từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng.”
Nghe hắn nói như vậy, cả người Giang Kim Bưu choáng váng.
“Đúng vậy!”
Giang Kim Bưu không thể không khiếp sợ, bởi vì chuyện này ngay cả Trương Vũ Hà cũng không biết!
Cho nên, Diệp Huyền càng không thể biết được!
“Tôi đã nói rồi, vợ ông bị tà khí xâm nhập thân thể, đồ vật đặt ở đầu giường vợ ông chính là thủ phạm!”
“Vật đó đã bị người khác động tay động chân, tản ra tà khí mà người bình thường không thể nhìn thấy!”
“Các người nhìn thấy vật kia đẹp mắt liền tùy ý mang về phòng, phạm vào tối kỵ.”
“Nếu tôi tính không sai thì vật đó là Tỳ Hưu, còn là Tỳ Hưu màu đỏ, đúng không?”
Nghe Diệp Huyền có thể nói chính xác về thời gian, đồ vật, thậm chí là màu sắc, hai vợ chồng Giang Kim Bưu liền chết lặng!
Trương Vũ Hà và Trương Vãn Thanh cũng thở dốc, khó tin nhìn Diệp Huyền!
Tất cả đều chấn kinh và bội phục Diệp Huyền!
“Cao nhân, cao nhân!”
Sau khi Giang Kim Bưu phục hồi tinh thần, thế mà lại trực tiếp quỳ xuống trước mặt Diệp Huyền: “Ngài Diệp, xin hãy tha thứ cho giọng điệu bất kính vừa rồi của tôi, tôi có mắt mà không nhận ra vàng ngọc, thật đáng chết!”
Nói xong, ông tự tát vào mặt mình, trên mặt lập tức xuất hiện dấu bạt tay!
Có thể thấy được ông dùng hết sức mà tát!
Giang Kim Bưu không để ý đến bản thân mà thở dồn dập nói với Diệp Huyền: “Ngài Diệp, xin hãy giúp đỡ, vợ tôi bị bệnh tật dày vò quá khổ!”
Diệp Huyền không hề mềm lòng mà chỉ cười nhạt: “Không phải vừa rồi ông nói sẽ đến thủ đô chữa trị sao, lại còn bất kính với với bác sĩ Trương, sao giờ phải cầu cứu chúng tôi?”