Giống như lời bài hát, tôi không nên ở đây mà ở dưới gầm xe!
Sau một điệu nhảy, mọi người nhiệt liệt vỗ tay!
Ngay cả những người ban đầu nghĩ rắng Diệp Huyền là kẻ ăn nhờ ở đậu cũng bị khí chất tao nhã và quyến rũ của Diệp Huyền lúc này thu hút, không ngừng vỗ tay!
Nụ cười của Diệp Thanh Di đặc biệt rạng rỡ, nhìn vào ánh mắt Diệp Huyền rồi kích động nói:
“Không ngờ anh Diệp Huyền cũng có nghiên cứu về khiêu vũ, cảm ơn anh!”
Diệp Huyền cũng cười thoải mái: “Tôi cũng phải cảm ơn cô đã cho tôi cơ hội khiêu vũ cùng cô!"
Hai người trò chuyện cực kỳ vui vẻ, sau đó Diệp lão gia bước lên phía trước: “Cháu gái, cháu có bằng lòng khiêu vũ với ông nội không?"
“Vâng ạ!”
Diệp Thanh Di khẽ mỉm cười, duỗi tay ra đặt lên tay Diệp lão gia, hai người cùng nhau bước vào sàn khiêu vũ.
Diệp Huyền cũng nhân lúc này đi tới vị trí vừa rồi, mỉm cười nói với Uông Thuyên:
“Vừa rồi tôi khiêu vũ với Diệp Thanh Di, còn ôm chiếc eo thon của cô ấy, cùng cô ấy kề da kề thịt. Không phải anh nói muốn đánh gãy tay tôi sao? Thành thật mà nói muốn biết anh dùng cách nào để đánh gãy tay tôi đó”
Dương Duy ở bên cạnh lập tức bật cười: “Quả nhiên là đại ca của em, ăn nói rất khí thết” Uông Thuyên tức giận nghiến răng, sắc mặt trắng bệch, gật đầu nói: "Diệp Huyền đúng không! Được, tôi sẽ không tha cho anh"
Nếu ở bên ngoài, có lẽ Uông Thuyên đã không nhịn được mà động thủ, từ trước đến nay chưa từng có ai dám đối nghịch với anh ta như thế này!
Nhưng dù sao chủ nhân ở đây cũng là nhà họ Diệp, cho nên anh ta có chút kiêng kỵ, không thể gây rắc rối ở nhà họ Diệp!
“Sao vậy, không dám đánh tôi?”
Diệp Huyền bảy ra dáng vẻ khinh thường, lắc đầu nói: “Không ngờ anh lại là một tên chỉ biết khoe khoang, nếu tôi là Diệp
Thanh Di, tôi tuyệt đối sẽ không thích anh!” Uông Thuyên tức giận đến mức phổi muốn nổ tung!
Nhưng người đàn ông trung niên với tóc mai bạc ở bên cạnh lạnh lùng nói: “Sau bữa tiệc, tôi sẽ đến gặp cậu Diệp Huyền!”
Nói rồi, người đàn ông trung niên kéo Uông Thuyên sang một bên, tránh để anh ta bị Diệp Huyền chọc giận rồi làm ra trò cười.
“Đại ca”
Dương Duy nhìn bóng dáng của người đàn ông trung niên, không khỏi thấp giọng nói: “Người ông này thân thủ không tệ!”
“Hoàn toàn chính xác.”
Diệp Huyền gật đầu đáp: “Trong cái thành phố nhỏ này, thực lực của ông ta quả thật không tệ Nhưng trong mắt của tôi thì cũng chỉ thường thôi.”
Lúc này, Trương Văn Thanh đi tới, ánh mắt mang theo vẻ ai oán nói: “Anh Diệp Huyền, vừa rồi khiêu vũ với người đẹp Diệp chắc vui vẻ lắm nhỉ?"
Diệp Huyền lập tức nhìn ra được Trương Văn Thanh đang ghen.
Hân kéo Trương Văn Thanh vào trong ngực, cười trầm thấp nói: "Diệp Thanh Di và anh chỉ là xã giao mà thôi, không có ý gì khác! Em tuyệt đối đừng suy nghĩ nhiều”
Trương Văn Thanh ngước mắt lên, đột nhiên nở nụ cười xinh đẹp: “Em chỉ đùa mà thôi, chuyện Uông Thuyên vừa rồi nhắm vào anh, em đều để ý hết”
“Giỏi lắm, em dám đùa giỡn anh?"
Diệp Huyền ôm chặt Trương Văn Thanh: "Anh phải trừng phạt em mới được, khiêu vũ với anh!”
“Chỉ khiêu vũ là được rồi sao?”
Hai mắt Trương Văn Thanh khẽ chuyển động, đôi môi gợi cảm nhẹ nhàng cẩn xuống, cô thì thầm:
“Mặc kệ hình phạt là gì, em đều thích....”
Lộp bộp!
Bàn tay to lớn của Diệp Huyền lập tức run lên, không khỏi động tình ôm lấy eo nhỏ của Trương Văn Thanh, thì thầm nhẹ nhàng bên tai cô:
“Cô bé, em đang khiêu khích ngọn lửa tà ác của anh....”
Trương Văn Thanh không khỏi cảm thấy nóng hổi
bên tai, đôi chân xinh đẹp nhẹ nhàng tiến đến gần cơ thể Diệp Huyền, nũng nịu nói: “Anh Diệp Huyền...... Đối với em mà nói, anh chính là một mồi lửa..."
Hai người nhìn nhau với ánh mắt nóng bỏng, đều nghĩ đến việc tới một nơi không có ai ở đó để tiếp tục thân mật, nhưng vào lúc này, cánh cửa của bữa tiệc đột nhiên bị người từ bên ngoài đá văng!
Một người đàn ông cao lớn và mạnh mẽ bước thẳng vào với một hũ tro cốt!
Bên cạnh ông ta là một người đàn ông trung niên mặc áo choàng đạo sĩ, toàn thân ngập trong sát khí kinh khủng!
Những người trong bữa tiệc không khỏi sửng. sốt!
Rốt cuộc họ là ai mà lại mang hũ tro cốt đến tiệc sinh nhật của nhà họ Diệp?